THẤT DẠ TUYẾT - Trang 273


Triền núi phía Bắc, Diệu Thủy hạ cây tiêu ngắn xuống, rồi vỗ nhẹ lên đám
tuyết trên nấm mộ mới đắp, thở dài một tiếng quay người đi – con chó ngao
cuối cùng mà thị nuôi lớn, cuối cùng cũng chết theo đồng loại của nó rồi…
Đám chó ngao này được xưng tụng là vua của vùng đất tuyết, cả đời đều
hung mãnh bạo liệt, bất cứ kẻ lạ nào lại gần đều phải chết. Nhưng nếu nó
đã nhận ai là chủ, thì sẽ hoàn toàn tin tưởng người đó, cả đời chỉ sống vì
chủ nhân – cuộc đời như vậy, hóa ra lại hết sức đơn giản.
Nhưng còn con người? Con người làm sao có thể sống đơn giản như vậy
được?
Lục đạo luân hồi, trong muôn vạn chúng sinh, làm người là khổ nhất.
Ngày hôm sau, mây tan tuyết tạnh, là một ngày nắng hiếm thấy trên tuyệt
đỉnh Côn Luân này.
“Thời tiết đẹp quá!”
“Phải đó, hiếm khi thấy trời nắng thế này – cuối cùng có thể ra vườn đi dạo
rồi.”
Lúc Tiết Tử Dạ tỉnh dậy, bên tai liền nghe thấy mấy thị nữ bên ngoài đang
hân hoan rì rầm với nhau.
Nàng hơi ngây người, dường như còn chưa tỉnh ngủ, chỉ khoác tấm áo
choàng lông ly miêu lên ngồi thẫn ra trên giường – phải đi thôi.
Phải đi thôi. Giọng nói trong lòng không ngừang thúc giục, tỉnh táo mà
nghiêm khắc.
Nhưng nàng lại chần chừ không muốn dậy, tựa như đứa trẻ thích nằm ngủ
nướng lưu luyến chăn đệm ấm êm vậy – sau này hôm nay, chỉ sợ sẽ không
còn cảm giác ấm áp này nữa.
Không biết đến đêm nay, thi thể nàng sẽ nằm ở xó xỉnh, nào giữa vùng
tuyết giá mênh mông này. Trong khoảng khắc ấy, nàng rúc mình trong chăn
đệm ấm áo, ôm chặt hai cánh tay, thân hình co ro run lên nhè nhẹ - thì ra,
cho dù ở trước mặt người khác có trấn định quyết đoán thế nào, cuối cùng
trong lòng cũng không phải hoàn toàn không hề sợ hãi…
Tiết Tử Dạ lấy trong túi thuốc bên gối ra một nắm Bích Linh đơn, không
cần xem mấy viên thuốc đã dốc cả vào miệng. Nàng cần phải dựa vào tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.