THẤT DẠ TUYẾT - Trang 332

“Thả người ra,” bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ta là đại
phu.”
Tuyết Diêu cũng kêu lên một tiếng như để phụ họa, rồi bay vù lên. Lữ
khách kia bước ra khỏi đám người – là một nữ tử áo trắng tuổi tầm trên 30,
đầu dung tram ngọc tím búi theo kiểu Lưu Vân thường thấy ở phụ nữ
phương Nam, nhan sắc thanh lệ, khí chất cao quý, bên mìnhd ẫn theo 2 thị
nữ, cả 3 người đều lấm lem bụi đường, rõ rành cũng đã bôn ba một chặng
đường dài mới tới được Ô Lý Nhã Tô Đài này. Nữ tử lộ diện bên ngoài xưa
nay vốn đã hiếm, thông thường quá nữa đều là nhân sĩ giang hồ, nhưng lạ
một điều là người ta hoàn toàn không phát hiện ra nàng có vẻ gì là biết võ
công cả.
Nàng gạt đám người phía trước chậm rãi bước tới, ra hiệu cho y buông
người phục vụ tội nghiệp kia xuống: “Để ta xem nào.”
“Cô?” Y ngoảnh mặt nhìn nàng, do dự hỏi: “Cô là đại phu sao?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt nữ tử kia hiện lên thần sắc kiêu ngạo, xòe chiếc
ngọc bội trên tay cho y nhìn, khẩu khí mạnh mẽ cơ hồ không để người phản
bác: “Ta là đại phu giỏi nhất – ngươi có bệnh nhân cần cứu trị à?”
Diệu Phong ngẩnngười: hoa văn lan thảo và tường vânt rên ngọc bội, cơ hồ
rất quen mắt.
Đại phu giỏi nhất? Y cơ hồ mừng rỡ đến phát cuồng – vậy thì, nàng được
cứu rồi!
“Vậy mau xem giúp nàng đi!” Y không kịp nghĩ ngợi, đã vội vàng xoay
người: “Mau xem giúp nàng!”
Nữ tử kia im lặng gật đầu, bước tới.
Trên chiếc áo ly miêu vẫn còn vương tuyết chưa tan hết, nàng nhìn không
rõ gương mặt bệnh nhân đang rúc sâu vào áo. Nhưng bàn tay lộ ra ngòai
gió tuyết, lại vẫn ấm áp một cách bất ngờ - ánh mắt nàng đột nhiên biến
đổi: móng tay của bệnh nhân, không ngờ lại ánh lên sắc xanh quái dị!
Bệnh chứng này… bệnh chứng này…
Nàng vội vàng đưa tay bắt mạch, vừa đặt lên cổ tay người bệnh, sắc mặt nữ
đại phu đã tái nhợt đi.
“Đây, đây…” Nàng thở ra một hơi nhè nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.