THẤT DẠ TUYẾT - Trang 57

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại bị bao bọc bởi bóng tốc âm u, hắn cố sức lắc
mạnh dây xích ở tay, ở chân, gào thét điên cuồng: “Không được móc mắt
ta! Thả ta ra!”
“Minh Giới.” Bức tường sau lưng hắn chợt vang lên tiếng gọi khe khẽ.
Hắn mừng rỡ bổ tới, nhòm vào cái lỗ nhỏ xíu, ánh mắt bắt gặp một đôi mắt
đen trắng phân minh.
“Tiểu Dạ tỷ tỷ! Tỷ đến thăm đệ à?”
“Đám người lớn xấu xa ấy nói mắt của đệ có thể giết người, nhưng sao ta
nhìn mà có làm đâu?” Đôi mắt ấy ngân ngấn lệ, long lanh như muốn òa
khóc: “Vì tỷ mà đệ mới bị nhốt vào… ta và Tuyết Hoài đã nói rồi, nếu
như… nếu như bọn họ móc mắt đệ đi thật… mỗi người chúng ta cũng tự
móc một con mắt ra!”
Từ trong hốc nhìn ra, hắn thấy nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt đen trắng
rõ rành đó.
Hắn nhìn đến thất thần. Từ năm sáu tuổi bị nhốt vào phòng tối, bảy năm
nay hắn chưa từng nhìn thấy nàng. Mấy ngày trước hắn có thoát ra ngoài
được một khoảng thời gian ngắn, nhưng chưa kịp nhìn rõ gương mặt nàng
thế nào… đối với hắn, Tiểu Dạ thực ra chỉ là đôi mắt hiện ra bên kia cái
hốc nhỏ xíu đó mà thôi: sáng trong, dịu dàng, quan hoài, ấm áp… đen trắng
rõ rành, tựa như hắc sơn bạch thủy ở phương Bắc này vậy.
Tiểu Dạ tỷ tỷ… Tuyết Hoài… trong cái chớp mắt đó, đứa trẻ bảy năm nay
bị nhốt trong phòng tối chưa từng tỏ ra yếu đuối như hắn đột nhiên khóc
rống lên.
Ngươi… từ đâu tới?
Trong bóng đêm, một giọng nói âm thầm cất lên hỏi hắn. Minh Giới, đệ từ
đâu tới?
Giả dối… giả dối… tất cả đều là giả dối! Chẳng qua là hắn đang rơi vào
một ảo ảnh do Đồng thuật tạo ra mà thôi!
Khi âm thanh ấy vang lên trong óc hắn, đôi mắt ấy càng lúc càng trở nên
mơ hồ, hắn tự gầm lên với chính bản thân, cực lực phản kháng lại những
hình ảnh thoáng hiện thoáng tắt đó. Giả dối! Tuyệt đối, tuyệt đối không
được tin… đó chỉ là ảo ảnh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.