THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1086

nữa. Em ấy nói mình còn có bố mẹ để nương tựa, bảo chị không cần phải lo
lắng, còn nói không thể ở bên chăm sóc chị được nữa, mong chị sau này
làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho chín rồi hẵng làm, gặp chuyện gì cũng
phải bình tĩnh xử lý, không thể xúc động, em ấy… sau này không thể nhắc
nhở chị nữa.”

Như Lan nghe mà giật mình, từng giọt từng giọt lệ như hạt đậu to rơi

xuống, đầu vùi vào cánh tay, huh u khóc òa. Minh Lan chỉ lẳng lặng nhìn
chị ấy. Như Lan bỗng thẳng người lên, gọi Hỉ Quyên vào bồng trong lấy đồ
gì đó, chưa tới một lát, nhỏ Hỉ Quyên đã mang ra một cái hộp cùng với một
cái bọc.

Như Lan lau nước mắt, đẩy cái hộp cùng với cái bọc ra trước mặt Minh

Lan, nghiêm nghị khẩn cầu: “Đây là chút trang sức vàng ngọc, trong bọc
này là năm mươi lượng bạc cùng một ít vỉ vóc thượng hạng, con bé đó tốt
xấu gì cũng hầ hạ chị một hồi, chị không thể để nó tay trắng lấy chồng
được, em gái ngoan, xin em hãy đi đưa đồ này cho nó! Chị…chị…Xin lỗi
em ấy được!”

Minh Lan nhận lấy đồ, lặng lẽ nhìn chị ta một hooig, thầm nghĩ, chỉ bằng

một điểm này, Như Lan so với Mặc Lan vẫn là có lương tâm hơn, lúc Vân
tài bị đem bán, Mặc lan cũng chẳng hỏi đến một lời. Nghĩ đến đây, Minh
Lan mới hơi hơi mềm giọng, khẽ nói: “Chị Năm yên tâm, nó nói những
năm nay, nó nhận được không ít quà thưởng, của để dành của em ấy tích
cóp thường ngày, mấy chị em trong viện đã giúp em ấy thu xếp chuyển cho
em ấy rồi. Hỉ Thước có thể hầu hạ chị một hồi, là may mắn của em ấy, em
ấy không trách chị, em ấy chỉ là lo lắng cho chị mà thôi.”

Minh Lan một bên đưa đồ cho Tiểu Đào giữ, Như Lan liếc mắt về phía

Hỉ Quyên, hỉ Quyên bèn kéo Tiểu Đào ra ngoài. Như Lan bình tĩnh nhìn
Minh Lan, mắt nhìn thẳng, nói thẳng: “Chị, cũng xin lỗi em!” Rồi mới vén
áo thi lễ thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.