Nhớ tới mấy người em, vẻ mặt Viên bá gia áy náy, họ Viên dòng dõi nửa
vời, muốn tìm một cửa hôn sự tốt không dễ dàng, nghĩ đến vợ mình hồ đồ
mà liên lụy người trong tộc, trong lòng càng tức giận, lại nổi nóng mắng
vài câu.
Viên phu nhân vẻ mặt oan ức, phu nhân Thọ Sơn bá từ trước đến nay
nhìn không ưng ý người em dâu là bà, đã như vậy, bà nghĩ muốn giành chút
thể diện trước mặt bà ta.
Viên Văn Anh sáng tỏ, biết mấu chốt ở đâu, liền quỳ gối trước mặt Viên
phu nhân, giọng điệu đau xót khuyên nhủ: “Con biết mẹ là vì con gái, thế
nhưng mẹ… Mẹ ngẫm lại xem, bác cũng là người nhà họViên, gia cơ nhà ta
thế nào bác còn không rõ ràng sao? Bác xưa nay thương yêu con gái, cho
dù con gái chỉ mang một đồng đến, lẽ nào bác lại để con gái chịu uất ức?!
Nếu con gái lấy thôn trang chị dâu hai hoặc đổi thôn trang thành bạc đi,
làm thế lại khiến bác khinh thường! … Sau khi chị dâu hai vào cửa, luôn
luôn thương yêu quan tâm con gái, có thức ăn ngon quần áo đẹp đều cho
con trước tiên, mẹ làm như vậy, chính là làm tổn thương lòng của chị dâu,
chẳng phải khiến chúng con khó xử sao?!”
Viên phu nhân thấy mọi người đều bênh vực con dâu hai, trong miệng
đắng nghét như ngậm hoàng liên, không nói được một lời.
Trong lòng Viên Văn Thiệu thoải mái hơn chút, cuối cùng em gái vẫn là
người hiểu biết. Viên bá gia vui mừng nhìn con gái, thở dài một tiếng, nhớ
tới con trai mới vừa nói buổi chiều còn có việc phải đi ra ngoài, vội vàng
nháy mắt với con trai. Viên Văn Thiệu hiểu ý, rón rén mở cửa đi ra, nhưng
không đi qua cổng chính, mà thẳng đến tiểu viện phía tây của Hoa Lan.
Một cước nhảy vào trong phòng, chỉ thấy Hoa Lan mặc một bộ bối tử
xanh viền nhung thêu hoa nhỏ lộn xộn hơi cũ, trong lòng Viên Văn Thiệu
áy náy, nhớ tới Hoa Lan lúc mới gả vào thì rương đầy áo quần mới tinh,