THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1175

Thiên đã trở về, dù cả người vất vả mệt mỏi nhưng không che dấu được
tâm tình vui vẻ, sắc mặt hồng hào.

“Mẹ gần đây có hơi ho, không thể đến nhìn hai đứa cháu gái lấy chồng,

nói là chờ trời ấm áp hơn sẽ cùng mợ và anh họ chị dâu các con đến thăm!”
Vương thị mặt mày hớn hở, Thịnh Hoành nghe cũng cười ha ha.

Trên bàn tròn Như Ý khắc hoa hải đường giữa phòng chất đầy da lông

với nhung dày, nhìn có vẻ rất quý giá, còn có mấy hộp vải đỏ thắt nút đựng
nhân sâm, Vương thị không dừng lại nói: “… Đây là bà ngoại các con cho,
thích gì thì chọn đi, là mùa đông vừa rồi mới bắt được. Cái Minh đừng lo,
bà ngoại có nhớ đến con, bà nói đây cũng có phần của con!” Bà ta lần này
về nhà mẹ đẻ hoàn toàn thắng lợi, Vương lão phu nhân thấy con gái quỳ
xuống cầu xin liền mềm lòng, cuối cùng hai mẹ con còn ôm nhau khóc lớn
một trận, chuyện lúc trước quên hết, quay lại tốt đẹp như bình thường.

Minh Lan cười tiến đến, đứng bên cạnh Như Lan xem mấy thứ da lông

dày mượt, cảm giác ấm áp dưới tay, quả nhiên là hàng tốt nhất. Ngoài
miệng nàng khen ngợi, trong lòng lại nghĩ, theo hiểu biết của nàng về
Vương thị, bản thân bà ta có chuyện vui cũng chưa đủ để mừng rỡ đến như
vậy, phải là có người gặp xui xẻo khiến bà ta cười trên sự đau khổ của
người khác mới đúng. Hay là anh họ Vương với chị họ Khang sau khi cưới
bất hòa, hoặc mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận?!

Đang nghĩ ngợi, không ngờ Như Lan tiến đến bên tai Minh Lan nói khẽ:

“Em Sáu, chị họ Khang ở nhà họ Vương sợ là không quá tốt!”

Minh Lan trong lòng cũng vui, cũng nghiêng đầu đến gần nói rõ ràng

vào tai Như Lan: “Vĩ nhân đều suy nghĩ giống nhau”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.