THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 121

Thịnh Hoành không để ý đến Vương thị, nghiêng người về phía trước,

trực tiếp nói: “Lúc trước cùng người nói chuyện, người lớn tuổi, dưới gối
lạnh lẽo, chi bằng nhận nuôi một đứa trẻ ở cùng, chẳng biết ý lão phu nhân
thế nào?”

Thịnh lão thái thái lắc đầu nói: “Ta quen một mình thanh tịnh rồi, không

muốn sự buồn chán ảnh hưởng trẻ con, thôi khỏi đi.”

“Mẫu thân nói như vậy, nhi tử càng không yên tâm,” Thịnh Hoành nói

tiếp, “Lần này mẫu thân bị bệnh một trận, mấy đại phu có tiếng ở Đăng
Châu đều nói, người bệnh hơn phân nửa là do tâm tư tích tụ. Người quanh
năm sống một mình, thường ngày ngay cả một người trò chuyện cũng
không có, trong tâm buồn rầu ấm ức, nỗi niềm không tỏ, đối với người cao
tuổi là quá ư tịch mịch, không tốt chút nào, dù sao cũng không thể cứ đóng
cửa. Thế cho nên Bạch lão gia ở Bảo Hòa đường mới nói, để người nuôi
một đứa trẻ ngoan ngoãn bên cạnh. Thứ nhất có thể khuây khỏa giải sầu.
Thứ hai cũng sẽ không quá quấy rầy lão nhân gia người. Huống hồ người
đọc đủ thứ thi thư, có thể được người dạy dỗ, âu cũng là may mắn của đứa
nhỏ.”

Thịnh lão thái thái thấy không thể từ chối liền thở dài, nhìn mọi người

khắp phòng một lượt, hình như có chút không biết phải làm sao: “Con cảm
thấy đứa bé nào đến bên ta mới hợp đây?”

Thịnh Hoành mừng rỡ: “Cái này lão phu nhân cứ tự nhiên chọn lựa ạ,

tìm một đứa khéo léo thích hợp, phù hợp với tâm ý của người, cũng là để
cuộc sống người có thêm niềm vui.”

Vương thị mỉm cười, tiếp lời: “Đúng thế ạ! Trong này có rất nhiều cháu

gái, thể nào cũng có một đứa vừa ý người. Hoa nhi có được kiến thức ngày
hôm nay, ít nhiều cũng là do ở bên người lão phu nhân. Cháu Như hiện nay
thì ngang bướng, cháu Minh thì không biết gì, nếu lão phu nhân có thể chỉ
điểm thì thật đúng là phúc phận của chúng nó ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.