THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1256

Ánh mắt bé gái liếc thẳng về phía Thiệu phu nhân, thấy nàng nhẹ nhàng

gật đầu, mới run run bước tới một bước, cung kính quỳ xuống dập đầu, gọi:
“... Cha.”

Cố Đình Diệp nhìn nó, ánh mắt phức tạp, gật đầu.

“Còn mẹ con nữa?” Thái phu nhân cười nhắc nhở.

Dung nhi nhút nhát, lén ngắm trộm Minh Lan, cắn môi không chịu nói,

Minh Lan rất muốn phát biểu một ít ý kiến, vì vậy nhìn Cố Đình Diệp, chỉ
thấy Cố Đình Diệp nhẹ nhàng phất tay, nói với Dung Nhi: “Con hãy gọi là
phu nhân đi.”

Mọi người đang ngồi sắc mặt đều biến đổi, Thiệu phu nhân không nhịn

được nói: “Nên gọi mẫu thân chứ, Dung Nhi, mau gọi đi!”

Hết lần này tới lần khác Dung Nhi thế nào cũng không gọi được, người

phụ nữ bên phải mở miệng mấy lần, nhìn người phụ nữ bên trái một chút,
cuối cùng vẫn không nói gì, Cố Đình Diệp không để ý tới mọi người, chỉ
nhìn chằm chằm vào Dung Nhi, nói: “Nếu con không muốn gọi mẫu thân,
hãy gọi phu nhân.”

Dung Nhi vẻ mặt quật cường, thốt ra: “Phu nhân!”

Thiệu phu nhân vẻ mặt tiếc hận, không thèm nói nữa, Chu thị cúi đầu

dùng trà, thái phu nhân sâu sắc nhìn Minh Lan vài lần. Minh Lan cảm thấy
rất oan uổng, từ đầu tới đuôi nàng còn chưa nói gì mà.

Một bà hầu già tới, dẫn Dung Nhi ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, đưa trà

quả cho nàng ăn; sau đó, thái phu nhân lại chỉ vào hai cô gái rồi nói với
Minh Lan: “Hai cô này là người trong phòng Diệp Nhi, đây là dì Củng, hai
năm qua Dung Nhi cũng là nhờ nàng chăm sóc; đây là Thu nương, là hầu
gái từ nhỏ của Diệp nhi, sau làm hầu ngủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.