THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1274

Mọi người chào hỏi, Minh Lan cùng Cố Đình Diệp đi vào gian phía đông

trước, Thịnh Hoành cùng Vương thị đang ngồi ở trên giường cạnh cửa sổ,
nở nụ cười nhìn hai người quỳ lạy.

Vương thị cười khả ái nhìn Cố Đình Diệp nói: “Minh Lan nhà ta không

đem thêm phiền phức cho tướng quân chứ?”

Nghe thấy lời này, thân thể Thịnh Hoành cứng đờ, ông ta vô cùng khâm

phục vị phu nhân nhà mình, ngoại trừ Hoa Lan, ngày lại mặt của ba đứa
con gái Vương thị đều dùng lời kịch mở màn giống y như nhau.

Khác biệt chẳng qua là, về phía Lương Hàm, bà ta nhíu chặt lông mày,

mặt như thu nợ, giọng điệu lạnh nhạt: “Mặc Lan nhà ta không đem phiền
toái cho con chứ?” Đến lượt Văn Viêm Kính, bà ta nhìn ngắm với ánh mắt
nóng như lửa, vẻ mặt khẩn thiết mong chờ, ôn hòa hỏi: “Như Lan nhà ta
không đem phiền phức cho con chứ?” Cuối cùng đến Cố Đình Diệp, bà ta
nửa lấy lòng, nửa kính nể, giọng điệu mềm mỏng.

Thịnh Hoành không nói gì. Minh Lan là con gái út của ông ta rồi, lần này

cũng là lần cuối cùng ông ta phải nghe những lời này, cám ơn trời đất.

Cố Đình Diệp trả lời từ tốn: “Minh lan biết lễ hiểu chuyện, ôn hòa kính

cẩn, người lớn nhỏ trong nhà đều yêu thích.”

Minh Lan cúi đầu trợn trắng mắt, nàng tự cho rằng, hai ngày nay bao

nhiêu biểu hiện đặc sắc của nàng đều là ở trên giường.

“Nhìn các con từng đứa lập gia đình, cha cũng yên tâm.” Thịnh Hoành

vuốt râu, quay về Cố Đình Diệp mỉm cười nói, “Sau này ta cùng mẫu thân
con bé không ở kinh thành, con phải rộng lượng với đứa trẻ Minh Lan
này.”

“Cha, ngài muốn ra ngoài rồi sao?” Minh lan trong lòng phập phồng, khẽ

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.