THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 130

muộn, không được để bị bắt nạt … Hoa Lan nói một câu, nàng đáp một
câu. Sáng sớm nàng vốn là mệt hết hơi, Hoa Lan lại cứ khăng khăng như
Đường Tăng niệm kinh không dứt. Minh Lan liền buồn bực, chẳng qua chỉ
là một cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi, làm thế nào lại cứ lải nhải như
là bà dì quản lý ký túc xá nữ sinh trước kia, thật là một đóa hoa kỳ quặc.

“Em có nghe thấy không đấy? Cả ngày đầu lơ ngơ nghĩ gì thế.” Hoa Lan

chọc chọc ngón trỏ như cọng hành vào gáy Minh Lan.

Minh Lan tỉnh táo lại, thì thào bùi ngùi nói: “Anh ấy thật có phúc khí, có

chị cả chăm sóc chiều chuộng như vậy.”

“Ai cơ?” Hoa Lan nghe không rõ.

“Anh rể cả.” Minh Lan nỗ lực mở to hai mắt, rất là ngây thơ.

Nha hoàn bà tử đang bận rộn trong phòng đều che miệng cười trộm, Hoa

Lan mặt đỏ tía tai, vừa muốn xé xác Minh Lan lại vừa thẹn muốn trốn ra
ngoài. Minh Lan chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn nàng, lại dùng ngôn ngữ
chân tay mà biểu thị: làm sao thế, em có nói sai gì đâu.

Vương thị nhân lúc gặp chuyện mừng mà thoải mái tinh thần, tinh thần

thoải mái dẫn tới ra tay rộng rãi. Để biểu hiện nàng thực sự là mẹ cả hiền
hậu, nàng chuẩn bị cho Minh Lan hơn mười khúc vải dạ hảo hạng, vải gấm,
vải nhung, vải lông, lụa mỏng, tơ mỏng, lụa hoa … Bởi vì là trực tiếp từ
giữa đống đồ cưới của Hoa Lan đưa tới, cho nên vô cùng mỹ lệ, còn có vài
món trang sức nhỏ bằng bạc, vàng dành cho Như Lan cũng đều đưa cho
Minh Lan, đủ đeo đầy cả người.

Sau khi thỉnh an xong, lúc Minh Lan được ma ma dẫn đi thăm phòng

mới, Như Lan cũng sôi nổi đi theo, còn Vương thị và Hoa Lan thì tiếp tục
cùng Thịnh lão thái thái nói chuyện. Vương thị như một nhân viên tiếp thị
giao hàng tận nhà, bởi vì lo lắng hàng bị trả lại, cho nên đối với Thịnh lão
thái thái thì khen ngợi Minh Lan thành thật hàm hậu thế nào, ngoan ngoãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.