THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1311

Mành lụa mỏng đỏ tươi thêu chỉ vàng được nhấc lên, gương mặt Đan

Quất tươi cười lại gần nói: “Chờ cô á? Lão gia có mà đi muộn mất. Lão gia
giờ đã lên triều rồi.”

Minh Lan ngơ ngác ngồi ở đầu giường, lên triều là giữa giờ Dần bắt đầu,

tính lại đồng chí Cố sợ là mới ngủ không đến hai canh giờ đã thức dậy,
chẳng trách tối qua lại dễ dàng để yên như vậy, làm quan ở cổ đại thật
không dễ dàng.

“Ai hầu hạ lão gia rửa mặt?” Giọng Minh Lan còn có chút mơ hồ.

“Chúng em cũng dậy trễ, may mà hai đứa Hạ Hà còn nhớ, sau này cô chủ

sắp xếp cho họ thay phiên hầu hạ lão gia vào triều sớm.” Đan Quất liếc mắt
nhìn cả người Minh Lan vẫn đang vùi trong chăn gấm, bả vai trần chưa tan
hết dấu vết cũ đã lại có thêm mấy vết mới, một đám màu xanh tím mờ ám,
cổ chỉ có một dây chuyền như ý đỏ sẫm, phía dưới là cái yếm vàng thêu
hoa diên vĩ xanh lá mạ.

Đan Quất nhìn vành mắt Minh Lan vẫn đen như cũ, vừa giận vừa đau

lòng, cầm lấy áo bông bằng lụa trắng phủ thêm cho Minh Lan.

Minh Lan ngơ ngẩn để Đan Quất đỡ xuống giường, chợt nhớ tới một

chuyện, bỏ Đan Quất lại, chân nhỏ để trần đi trên thảm dày đến bên đồng
hồ nước nhìn một cái, a, mới có giờ Mão.

Minh Lan ngẩn người ra, tình huống của nàng bây giờ rất kỳ lạ, trong

phủ không có ai cần nàng thỉnh an, cũng không cần điểm danh, chồng lại đi
làm rồi, vậy có phải hay không nghĩa là… nàng có thể ngủ thêm một chút?

Nghĩ đến đây, nàng chạy thẳng lên trên giường, co chân lên, hất chăn

chuẩn bị chui vào.

Mấy động tác này Đan Quất không thể quen thuộc hơn. Chị ta tức đến nổ

phổi kéo Minh Lan lên trách móc: “Cô chủ, cô không phải định ngủ nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.