THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 141

trà táo đỏ còn ấm đặt trên khay. Trước tiên lấy khăn lau qua trán và hai má,
chờ đến khi tỉnh hẳn, Thôi ma ma lại ôm Minh Lan mơ mơ màng màng
uống nước xong, cho nàng rửa mặt sạch sẽ, chải đầu, mặc quần áo, Đan
Quất đứng một bên thắt nút áo, đi giầy, rổi nàng lại thỉnh an lão thái thái.

Mấy động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, tự nhiên hợp lí, không có

chút gượng gạo nào. Tiểu Đào đứng một bên nhìn đến tròn mắt, không thể
chen ngang vào được. Cho tới lúc Minh Lan đứng trước kháng hành lễ, tinh
thần vẫn còn chưa phục hồi, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trên người mặc
nhiều áo, sáng sớm mùa đông mà nàng không thấy khó chịu chút nào.

Bồ tát chứng giám, Minh Lan sống đến nay đã lâu như vậy, lần đầu tiên

được hưởng thụ loại đãi ngộ chẳng cần động ngón tôn quý này. Hủ bại quá!
Sa đọa quá! Minh Lan tự thấy hổ thẹn với cuộc sống sa đọa của chính
mình.

Thỉnh an xong, lão thái thái bế Minh Lan ngồi trên kháng, để cho nàng

thấy ấm áp rồi cùng chờ mọi người đến thỉnh an. Một lúc sau, Vương thị
mang theo tụi nhỏ đến, chỉ thiếu Mặc Lan với Trường Phong, nghe nói là bị
ốm. Vương thị tỏ vẻ lo lắng. Minh Lan trộm nhìn, chỉ thấy vẻ mặt lão thái
thái vẫn an tĩnh như cũ.

“Hai đứa đều bị ốm, chắc là bị phong hàn? Đây là bệnh dễ truyền nhiễm,

con đã sai người mời thầy thuốc đến, chỉ mong Phật tổ phù hộ, hai đứa bé
đều bình an.” Vương thị lo lắng nói.

Minh Lan lặng lẽ giơ ngón tay cái trong lòng. Một năm qua chứng kiến

hành động, kĩ xảo của Vương thị, ánh mắt kia, nét mặt kia, người nào
không biết còn tưởng Trường Phong với Mặc Lan đều do bà ấy đẻ ra.

Thịnh lão thái thái đột nhiên nói: “Trờ về nhắc lão gia tự mình đến ngó

qua một chút. Hai đứa bé ở cùng một chỗ, bị bệnh cũng dễ truyền cho nhau.
Phong nhi cũng lớn rồi, nên sớm tách ra ở riêng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.