THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 139

Minh Lan nghĩ: “Trong nhà chỗ nào cũng có, trên đèn lồng, trên phong

thiếp, dạ… Còn có trên cả rương đồ cưới của chị cả nữa.”

Thịnh lão thái thái vừa lòng, gật đầu, xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn

của Minh Lan, nhưng vừa chạm đến liền nhíu mày. Mấy đứa nhỏ chỉ cần
được ăn no, là hai má mũm mĩm, chỉ có khuôn mặt nhỏ của Minh lan nhéo
cũng không ra chút thịt nào, vì thế liền nghiêm mặt nói: “Về sau ở chỗ bà,
con nên ăn cơm uổng thuốc cho tốt, không được qua loa nữa đâu đấy.”

Minh Lan nghĩ mình phải giải thích một chút, thấp giọng nói: “Con vẫn

ăn mà, cũng không để lại cơm thừa, chỉ là không có thịt thôi.”

Ánh mắt Thịnh lão thái thái ấm áp, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Bà

còn nghe nói con thường nhổ thuốc.”

Minh Lan cảm thấy thật oan ức, vuốt nhẹ góc áo, khẽ nhận tội: “Con

không muốn nhổ đâu, nhưng bụng con không vâng lời. Con cũng hết cách
rồi. Việc này…Ai cũng biết mà!”

Ánh cười trong mắt Thịnh lão thái thái càng đậm nét, nắm lấy bàn tay

nhỏ của Minh Lan, giúp nàng vuốt lại góc áo cho phẳng phiu, bà bình tĩnh
nói: “Chẳng những bụng con không nghe lời, mà e là đến cả nha hoàn của
con cũng chẳng nghe lơi con nói. Thấy bảo chỉ có một tiểu nha đầu theo
con đến đây phải không?”

Thịnh lão thái thái cô quạnh đã lâu, hôm nay lại liên tục phì cười, không

khỏi muốn trêu đùa một chút, không ngờ đứa cháu gầy gò trước mặt này lại
mang vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Con nghe chị cả nói, nước theo chỗ thấp
chảy, người với chỗ cao trèo, dù con đi đến đâu, thì cũng không có mấy
người tình nguyện theo con.”

“Vậy sao con bằng lòng đến đây? Chỗ này bà chỉ ăn chay, cũng không có

thịt đâu.” Lão thái thái hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.