THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 138

Minh Lan trong lòng cười gượng. Nàng vốn biết viết, nhưng ở nơi này

thì không chắc lắm, vì thế nhỏ giọng nói: “Con chỉ biết mấy chữ.”

Thịnh lão thái thái bảo Thúy Bình lấy giấy bút đến, cho Minh Lan viết

thử mấy chữ xem. Mực, nghiên đã đâu vào đấy, Minh Lan vén gấu áo lên,
vươn bàn tay bé nhỏ ra, run run cầm lấy bút. Lúc còn bé, nàng từng học
một khóa học dùng bút lông ở cung thiếu nhi, chỉ học được tư thế cầm bút
và cách viết chữ.

Nàng dùng năm ngón tay ngắn cũn, cầm bút chắc chắn ‘ấn, ép, móc,

chụm, đỡ’, viết lên giấy một chữ “Nhân” xiên xẹo, sau lại viết thêm mấy
chữ đơn giản ‘chi, dã, bất, dĩ’ vân vân.

Lão thái thái vừa thấy tư thế cầm bút của Minh Lan, trong lòng âm thầm

khen ngợi. Đứa bé này tuổi còn nhỏ mà tư thế cánh tay, cổ tay lại rất đúng.
Cổ tay nâng lên cao, lưng thẳng, ánh mắt tập trung, tuy nhiên tuổi nhỏ sức
yếu nên chữ không phong nhã. Minh Lan viết mấy chữ hai, ba nét dễ viết,
dễ nhớ xong, cuối cùng viết lung tung thêm mấy nét bao quanh. Lão thái
thái lại gần nhìn, cẩn thận phán đoán, hóa ra cái chữ phức tạp kia là chữ
‘Thịnh’.

“Ai dạy con viết chữ?”. Lão thái thái hỏi, bà nhớ rõ Vệ di nương không

biết chữ.

Minh Lan viết mà đổ mồ hôi đầy đầu, lấy bàn tay nhỏ mà quệt quệt trán,

nói: “Là chị Năm ạ, chị còn dạy con miêu hồng (tập tô) nữa.”

Thịnh lão thái thái bật cười thành tiếng: “Dạy con miêu hồng cơ đấy? E

là để con viết chữ thay nó, nó rất nghịch ngợm phải vậy không?”

Minh Lan đỏ mặt, im lặng, thầm nghĩ phụ nữ cổ đại thật lợi hại quá đi.

“Chữ ‘Thịnh’ này là ai dạy con? Bản mẫu miêu hồng làm gì có”. Lão

thái thái chỉ vào chữ lộn xộn khó nhận ra mà hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.