mặn không nhạt. Nhìn Minh Lan là con vợ lẽ nhưng nở mày nở mặt như
vậy, bà ta trong lòng không vui.
“Con bé Minh nghe dì nói.” Dì Khang chợt cao giọng lạnh lùng nói:
“Cháu hôm nay như vậy cũng không thể quên mẹ cháu cùng họ Thịnh,
đừng nói cháu có cái cáo mệnh, dù có đắc ý cũng không thể khoe khoang ở
đây. Nếu không chính là mất gốc!”
Minh Lan hơi ngạc nhiên ngẩn đầu lên, nhìn dì Khang, chỉ thấy trên mặt
bà ta cười cứng ngắc, khóe miệng vặn vẹo, nữ quyến đều sửng sốt nhìn
nhau, lúc này Minh Lan mới mỉm cười nói: “Vâng, cháu biết rồi.”
Dì Khang thấy thái độ Minh Lan cung kính nhưng giọng điệu lạnh nhạt
lại càng tức giận, lạnh giọng nói: “Cháu bây giờ tuy là ở phủ riêng nhưng
không thể mất quy củ. Mẹ chồng cháu ở không xa, cháu nên mỗi ngày đều
phải vấn an sáng sớm, chú bác anh em đều phải qua lại, hiếu thuận trưởng
bối, không thể ngỗ nghịch. Đừng có ỷ vào mình có lệnh phong liền không
đặt trưởng bối vào trong mắt. Cháu nếu ở trong phủ của chính mình nhưng
không tuân theo quy củ, là mất mặt mẹ cháu với họ Thịnh, dì sẽ không tha
thứ cho cháu đâu.”
Duẫn Nhi sợ đến trắng bệch mặt, nhịn không được kéo ống tay áo dì
Khang. Dì Khang cũng không để ý, vẫn cười nói thoải mái.
Trong phòng đột nhiên lạnh xuống, nữ quyến nhìn nhau chỉ nghe thấy dì
Khang thao thao bất tuyệt quở trách Minh Lan. Vương thị ngồi bên cạnh
cũng không nói gì, Minh Lan chỉ từ từ một mình uống trà. Đợi bà ta nói
cho hết mới ung dung thong thả nói: “Dì, dì nói Minh Lan đều nhớ rõ. Tiếc
là chị Nguyên Nhi ở Phụng Thiên, nếu không chị em chúng cháu tất cả đều
được gặp gỡ lần này.”
Lời vừa nói ra, dì Khang giống như quả bóng bị đâm một phát, đột nhiên
xì hơi. Sắc mặt Duẫn Nhi cực kỳ khó coi. Khang Nguyên Nhi với mẹ chồng