“Sẽ không, cháu sẽ không làm cho anh họ và chị dâu ngột ngạt!” Tào
Cẩm Tú lập tức phục hồi tinh thần, liên tục rập đầu lạy, “Cháu sẽ hầu hạ tốt
anh họ và chị dâu, sẽ đối xử giống như chị em ruột.”
Hạ mẫu cũng cầu khẩn nói: “Mẹ, Cẩm nhi đã nói vậy, mẹ xem…”
“Ta không tin!” Hạ lão phu nhân dứt khoát nói: “Hai người các con ta
đều không tin.”
Tào Cẩm Tú cùng Hạ mẫu sợ hãi nhìn Hạ lão phu nhân, chỉ nghe bà ta
chậm rãi nói: “Lúc trước ta nhớ rõ, dì Tào vào cửa, họ Tào chỉ tay lên trời
thề, nói cái gì mà từ giờ sẽ không tiếp tục phiền phức nhà họ Hạ; nhưng mà
mới được có mấy tháng…” Hạ lão phu nhìn chằm chằm mẹ Hạ. “Vợ thằng
Ba, con đã cho họ Tào bao nhiêu bạc rồi? Hừ, con nghĩ ta không biết, họ
Tào viết thư khóc xin dì Tào, sau đó con đem bạc đưa dì Tào, lại chuyển
cho họ Tào, con cũng thông minh, lợi dụng sơ hở trong lời nói của ta!”
Hạ mẫu biết mẹ chồng mình xưa nay khôn khéo, lập tức không dám cãi
lại, chỉ khóc sướt mướt nói: “Cuối cùng vẫn là chị ruột của con, chẳng lẽ lại
nhìn chị chết đói! Mẹ, người là người nhân hậu, nếu có thể hãy thương hại
bọn họ…”
“Chết đói?!” Hạ lão phu nhân cười lạnh một tiếng. “Lúc trước bọn họ rời
kinh, con đã cho bao nhiêu bạc, nếu là quy ra ruộng đất sợ là cũng hơn một
trăm mẫu, sau đó con còn lén đưa thêm mấy lần, nói ra ở nông thôn làm kẻ
giàu xổi cũng không sai! Nhưng là bọn họ thế nào, ta đã hỏi thử, đàn ông
họ Tào các người, cả ngày tìm hoa vẫn liễu, trộm gà bắt chó, chị gái tốt của
con ăn ngon mặc đẹp, còn tham lam, ép nhà người ta bán con trai con gái!
Con bảo ta thương hại bọn họ? Ta hôm nay ở đây nói rõ một câu, ta thương
chó, thương heo, thương đứa ăn xin ở kinh thành cũng tuyệt đối không thể
thương người nhà này!”