THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1429

Tào Cẩm Tú bị nói mà sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt gần chảy máu,

không nhịn được cãi lại: “Lão phu nhân, bà hay là hiểu lầm? Cha mẹ con,
bọn họ nói bọn họ vẫn chăm chỉ trồng trọt…”

“Thật sao?” Hạ lão phu nhân bỗng nhiên cười lên: “Lần này cô đi cùng

ta về nhà, trên đường vừa tiện có thể qua nhà mẹ cô, cô có thể đi nhìn lén
xem, nếu ta nói sai, liền đưa cô trở về, nếu ta nói đúng, cô cả đời này vĩnh
viễn ở lại Bạch Thạch Đàm, thế nào?”

Tào Cẩm Tú bị nghẹn lại, nức nở nói không nên lời mấy tiếng, cũng

không tiếp tục nói nữa mà cúi đầu quỳ.

Hạ lão phu nhân căm ghét đến không lời nào diễn tả được, oán hận

mắng: “Mày là đồ tiện tỳ hai mặt! Cóc ghẻ ở cống nước so với mày còn có
thể diện hơn! Mày mà cũng xứng nói chuyện với bà? Còn muốn làm bạn
với thằng Hoằng, nằm mơ!”

Tào Cẩm Tú nằm rã rời trên mặt đất, mặt đỏ ứng, giận dữ và xấu hổ

không chịu nổi, ấm ức khóc nức nở.

Hạ lão phu nhân quay đầu nhìn về phía mẹ Hạ, trầm giọng nói: “Vợ

thằng Ba, con tuy thủ tiết mấy năm, nhưng mà nhà họ Hạ cũng chưa từng
thiếu nợ con. Dù là cái gì, một nhà con đều chiếm phần đầu. Ta không phải
người cổ hủ, vợ lẽ tái giá cũng không sao, nhưng mà ngoài cô ta còn có cả
nhà cô ta đều là nhân phẩm thấp kém, là hạng người đê tiện vô liêm sỉ.
Thằng Hoằng bị bọn họ quấn lấy, cả đời này tiêu tùng!”

Bà thở dài một hơi, cao giọng nói: “Hôm nay ta đã nói rõ ràng với con,

cháu Hoằng tuy là do con sinh nhưng là cháu trai họ Hạ, không thể để con
mang đi đền bù cho họ Tào được!”

Sắc mặt Hạ mẫu tái xanh, sợ hãi chỉ có thể phát run, bà ta đau lòng

ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân: “Mẹ, người sao có thể nói con dâu như
vậy? Thế này làm sao con dâu có mặt sống tiếp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.