THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1481

Con mắt anh tuấn của Cố Đình Diệp mỉm cười, tay trái đang đặt trên ghế

tựa gỗ từ đàn nâng lên bưng trà: “Đó là chuyện đương nhiên. Có lần tôi còn
từng ăn bát mì Dương Xuân giá ba đồng tiền.”

Minh Lan gật gù đau thương nhìn hắn, thở dài nói: “Phu quân có biết,

mấy ngày gần đây chúng ta tổng cộng tặng lễ ra ngoài hơn 653.400 bát mì
Dương Xuân, ôi… Vẫn nên đi dự tiệc mới đúng, tốt xấu gì cũng ăn đẫy
bụng về.”

Cố Đình Diệp suýt chút nữa phun nước trà từ lỗ mũi ra, vội vã thả chén

trà xuống bật cười nói: “Không sao, sau này có thể thu lại.”

Minh Lan khịt mũi coi thường, chỉ vào sống mũi cao vót tuấn tú của

người kia sẵng giọng cười: “Đại đô đốc sợ là không để ý công việc vặt lâu
rồi, bây giờ trong nhà trên không có người già, dưới không có trẻ con, trừ
khi Đại đô đốc mở tiệc mừng cưới vợ lẽ, bằng không lấy lí do gì mà tổ
chức hả?”

Cố Đình Diệp dùng ánh mắt thương hại nhìn Minh Lan, ân cần dạy dỗ

nàng một hồi: “Để chồng dạy em một câu, nói đến đun bếp, dù có là giữa
hè tháng sáu, cũng sẽ có người vội vàng tới nổi lửa nha.”

Câu nói này nghĩ sâu xa thì rất có triết lý nhưng lại khó che giấu vẻ tự

đắc. Minh Lan lập tức nhìn chồng mình bằng cặp mắt khác xưa, kính nể tự
đáy lòng nói: “Chồng em quả nhiên kiến thức sâu rộng!” Đầy mắt là ý sùng
bái. Ánh mắt này làm Cố Đình Diệp cảm giác mình mạnh mẽ lên không ít,
lập tức trong lòng vui vẻ, nhịn không được mà nhếch khóe miệng.

“Nhưng mà…” Sau một lúc, Minh Lan không nhịn được lại nói: “Nếu

lửa cháy quá mạnh chẳng phải làm hỏng lò?”

Cố Đình Diệp gật gù mỉm cười nói: “Đúng vậy. Vì lẽ đó phải dùng bếp

tốt, không phải ai muốn thêm củi vào lò cũng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.