THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1483

Minh Lan cũng không hỏi lại, chỉ nhanh chóng về phòng mình nhớ kỹ

danh sách kia, nhất là mấy cái tên lúc đó Cố Đình Diệp thể hiện ý tứ, chuẩn
bị cho lúc cần. Về phần danh mục quà tặng hồi đáp không cần nàng quan
tâm.

Lại quay sang nhìn mấy cái rương lớn chứa ‘lễ mọn’, Minh Lan chợt

thấy số tiền này giữ đúng là bỏng tay, hận không thể lập tức trả về cho yên
lòng. Nghĩ đến đấy Minh Lan mới thở dài một tiếng, đến giờ nàng mới phát
hiện mình cũng có chút kiểu mẫu xuyên không, cũng bắt đầu coi tiền bạc
như cặn bã rồi?

Lại thêm hai ngày, trong cung ban thưởng một hộp lớn trân châu do Nam

Hải tiến cống. Viên nào viên nấy to đùng đầy đặn, tròn vo tinh thuần, cùng
với một cây san hô cao hơn một thước, toàn thân đỏ thẫm trơn bóng, vô
cùng hiếm có đẹp đẽ, đều là bảo vật cực kỳ quý hiếm. Còn có một túi dùng
vải hoàng gia gói ba trăm lượng bạc.

Ban thưởng chỉ để tượng trưng, ý của Hoàng đế là ‘các anh em thấy

không, họ Cố này là do trẫm che chở.’

Minh Lan ôm túi bạc to như túi gạo vào trong ngực mà không có chút

cảm giác mệt mỏi nào, ngược lại còn rất thi vị mà cảm khái nói: “Đến cùng
vẫn là ăn cơm nhà nước mới yên tâm thoải mái.”

Nếu không phải là thân thể này mềm mại không quen lao động, đoán là

thời gian ôm bạc còn kéo dài hơn. Đến tối cánh tay nhỏ mềm mại của Minh
Lan bị sưng lên. Cố Đình Diệp tức giận cầm thuốc mỡ đi vào, ánh mắt
hung ác đến mức Đan Quất đang định đón thuốc bị dọa chạy mất, sau đó tự
mình xoa cánh tay Minh Lan. Bàn tay gân cốt đan xen rõ ràng, vừa dùng
lực xoa nắn vừa tức giận mắng: “… Em chưa từng thấy bạc à!”

“Ha ha, chưa từng thấy bạc do hoàng đế thưởng.” Minh Lan hơi hít vào

khí lạnh, cánh tay vừa xót vừa sưng nhưng không dám kêu đau, liếc mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.