chúng ta coi như ở nhà riêng, cũng gần giống như vậy, nhưng cũng không
phải ruột thịt, đơn giản là học quy củ của họ Lô là được rồi.”
Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt nàng tính toán linh hoạt, không khỏi buồn
cười nhỏ giọng nói: “Tôi vốn không muốn em phải lội vào vũng nước đục
này, lúc trước được ban thưởng dinh thự cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Trong giọng nói lăn tăn áy náy.
“Không cần! Em cũng không phải là đồ sứ dễ vỡ.” Minh Lan trêu đùa,
bày ra dáng vẻ rất hiểu chuyện nói: “Có câu là, nơi nào có người là có
giang hồ. Giang hồ mà, chỗ nào lại không có nước đục.”
Cố Đình Diệp trong lòng ấm áp, vỗ về gò má Minh Lan, dịu dàng nói:
“Câu nói đó đừng nói là cũng của cụ thái sơn nhé? . . . . . . Em rất kính yêu
bố vợ?” Nhưng hắn nghe nói, Minh Lan cũng không phải là con gái được
Thịnh Hoành chiều chuộng nhất.
Minh Lan cũng không tiện phủ nhận, suy nghĩ một chút thản nhiên nói:
“Bà nội cảm thấy cha bất công, nhưng em lại thấy cha là người cha tốt. Khi
còn bé, ngọc bội em được cho bị các chị gái cướp đi, ít nhất cha sẽ đền lại
cho em cái khánh vàng. Dù cho có bận thế nào mỗi tháng cũng đều sẽ đến
hỏi thăm…”
Nhất là sau khi Minh Lan chuyển vào Mộ Thương trai, mỗi lần gặp Minh
Lan Thịnh Hoành đề sẽ hỏi han nàng có khỏe không, quần áo đồ dùng liệu
có thiếu, hầu hạ có chu đáo không, hỏi ngay trước mặt Vương thị để cảnh
cáo.
Thịnh Hoành xuất thân là con vợ lẽ, rất rõ ràng mấy chuyện kẻ hầu
người hạ ác ý bắt nạt chủ nhân, dối trên lừa dưới. Ông ta chưa bao giờ vì
nghe Vương thị nói ‘bọn nhỏ đều rất tốt’ mà không quản chuyện. Chỉ cần
con gái nói hầu gái ma ma nào làm điều gì vô lễ đều sẽ bị đổi. Từ trước khi
Diêu Y Y xuyên đến, Vương thị đã cùng dì Lâm tranh giành mấy hiệp. Bởi