THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1594

Em cứ xử phạt nặng, chỉnh đốn cẩn thận một phen đi.” Dừng một chút, hắn
lạnh nhạt nói, “Thu Nương càng ngày càng không hiểu chuyện.”

Âm thanh rất bình tĩnh nhưng Minh Lan biết hắn tức giận thật sự mới có

thể như vậy. Minh Lan đi đến nhẹ nhàng nằm nhoài lên bả vai người kia,
dịu dàng nói: “Cũng không phải cái gì quá mức,là người sẽ luôn phạm sai
lầm. Lần này chị ta biết sai, sau này sẽ tốt thôi.”

Cố Đình Diệp kéo Minh Lan ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa tóc dài

đang buông xõa của nàng, trong phòng yên lặng một hồi lâu, hắn mới lộ nét
cười nhạt, thổi mạnh vào mũi Minh Lan đùa nói: “Tại sao lại chép Kinh
phật? Không phải nên sao cái gì mà ‘Nữ tắc’ sao?”

Minh Lan đắc ý nói: “Em đã nghĩ từ sớm, nếu có người hỏi em liền nói

Thu Nương được em ảnh hưởng, có ý hướng Phật, em đây là đang giúp chị
ta khai sáng! Tránh cho có người lại lấy chuyện thị phi trong phủ chúng ta
ra nói.”

Cố Đình Diệp ngẩn ra, liền cao giọng cười lớn, cười đến rung lồng ngực,

con ngươi đen nhánh tràn đầy ý vui vẻ, trán tựa vào đầu Minh Lan lại
nghiêm trang nói: “‘Kinh Tâm’ số chữ quá ít, cũng không quá dày. Ở Phù
Cần Nhiên có gẩn nửa bộ ‘Đại Tàng Kinh’ bản sao, tên kia năm đó còn lấy
ra luyện chữ ngồi chép lại, để tôi mượn hộ em! Mượn trọn bộ!”

Minh Lan hít một hơi lạnh: “Phu quân, chàng có biết trọn bộ ‘Đại Tàng

Kinh’ có bao nhiêu bộ bao nhiêu cuốn bao nhiêu chữ không?”

Cố Đình Diệp không biết không có tội, vẻ mặt thản nhiên: “Không biết.”

Hắn chỉ biết bộ kinh thư này có vẻ rất trâu bò.

Minh Lan không nói gì, quyết định xóa nạn mù chữ cho đồng chí Cố,

than thở: “Nói thế này, nếu Thu Nương mỗi ngày không ngừng viết, đồng
thời có thể không hoa mắt run tay mà sống đến bảy mươi tám mươi tuổi,
vừa vặn đủ cho chị ta sao đến mồ yên mả đẹp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.