THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1604

thể động đậy, chỉ có thể xoay người, nhặt quyển Sơn Hải Chí trên giường
giả vờ xem.

“Cô nếu không muốn ở lại, ta có thể cho cô một phần đồ cưới dày, để

phu nhân tìm cho cô nhà tốt. Cô đi ra ngoài gả cho người ta.” Cố Đình Diệp
mở miệng chính là câu này.

“Không!” Thu Nương kêu gào lên, vẻ mặt sợ hãi, liên tục rập đầu lạy,

nước mắt lã chã rơi, “Em đối với ngài tuyệt đối không có hai lòng, tâm ý
của em, tâm ý của em… lão gia làm sao không biết! Em em… dù em có
chết rồi, thi thể mục nát, hóa thành bùn đất đốt thành tro cũng tuyệt đối
không đi ra ngoài!”

Minh Lan cả người không dễ chịu, hận không thể bịt lỗ tai. Lời bày tỏ

thê thảm cương quyết như vậy, trước sau hai đời đều là lần đầu tiên nàng
nghe thấy. Trong lòng nàng ngứa ngáy, nhịn không được liếc mắt sang
người đang ngồi bên cạnh.

“Cõi đời này sao có thể chuyện gì cũng theo ý của cô.” Cố Đình Diệp

không hề lay động, giống như còn có chút thất vọng, ánh mắt xa xăm,
không biết nghĩ đến chuyện gì trước đây. Hắn chậm rãi nói tiếp: “Tâm ý
của cô ta biết, ta tưởng cô cũng hiểu tâm ý của ta, xem ra là ta hiểu sai.”

Thu Nương cúi đầu khóc thút thít, Minh Lan gần như muốn chúi đầu vào

trong sách.

Giọng điệu Cố Đình Diệp nghiêm túc lại hết sức bình tĩnh: “Cô mấy hôm

nay nhốn nha nhốn nháo, chẳng nề phép tắc, xấu mặt ra vẻ, ta niệm tình
những tháng ngày trước kia, một câu cũng chưa từng nói. Chẳng lẽ cô thật
sự coi mình là chủ nhân chân chính, quên đi thân phận của mình?”

Thu Nương run rẩy môi, trong tim hoàn toàn lạnh lẽo, không có cảm

đảm ngước nhìn hắn, nhanh chóng cúi đầu. Chị ta từ nhỏ đã hầu hạ Cố
Đình Diệp, biêt hắn tính tình tàn bạo, dù bây giờ có thận trọng hơn nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.