THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1607

Cố Đình Diệp thấy Minh Lan không nói một lời, sắc mặt có chút lạ lùng,

hắn lại hỏi: “Em giận sao?”

Minh Lan lắc đầu một cái, lại gật đầu.

Cố Đình Diệp nhíu mày, kéo lấy tai Minh Lan trầm giọng nói: “Nói

chuyện.”

Minh Lan không thể làm gì đành than thở: “Rõ ràng là thượng thư thay

hoàng đế làm việc, lại có một lang trung nho nhỏ giành giật khắp nơi,
chiếm hết tâm trí, chàng nói thượng thư sẽ cao hứng sao?” Không bị giáng
chức miễn chức mới là lạ. Mà thân là hầu ngủ lại thể hiện tình cảm yêu
đương tha thiết với đàn ông còn hơn cả chủ mẫu , đó chính là tự đi tìm chết.

Cố Đình Diệp không nhịn được bật cười: “Ví dụ này không sai.”

Hắn suy nghĩ một chút, không nhịn được lại nói: “Nhìn em lòng dạ mềm

yếu, tôi còn nghĩ em sẽ ‘rộng lượng’ khuyên tôi đi đến phòng cô ta.”

Minh Lan lập tức lắc đầu như trống bỏi, hỏi ngược lại một câu: “Nếu

chàng là Vệ Thanh, liệu có tặng soái vị cho lão tướng Lý Quảng cả đời
quạnh quẽ (*) không?”

(*) Lý Quảng, Vệ Thanh: Vỗ tướng dưới thời Hán Vũ Đế, Lý Quảng có

tài bắn tên siêu việt, bách phát bách trúng, trong cuộc chiến với Hung Nô
lập nhiều kỳ công, được mọi người gọi là “Phi tướng quân”. Nhưng đường
làm quan của ông lận đận, suốt đời không được phong hầu. Lý Quảng trở
thành đề tài trong những cuộc ngâm vịnh về người tài mà không gặp vận.
“Phùng Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.” (Có ai đọc Kim Ốc
Hận không :)))

Cố Đình Diệp trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Không có.

Đừng nói như thế không thích đáng, lại nói, quân công là do tôi đem đao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.