THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1620

đối mặt với nong sông nước biếc trong trẻo mà niệm kinh tụng Phật, những
thơ từ tươi đẹp rực rỡ đó, những ghi chép về núi non biển rộng đó, sảng
khoái như gió thổi qua núi, mang theo tác dụng an ủi lạ lẫm.

Mỉm cười, cầu khẩn, mong Phật Tổ rủ lòng thương xót, chỉ cầu bình an

vui vẻ, tâm như gương sáng.

Mọi người đều nói nàng may mắn – nhưng ít ra, người đàn ông này biết

được nỗi mỏi mệt trong tâm và nỗi vất vả của nàng.

Minh Lan nghiêng người dựa sát lại, giống như con cún lúc lắc chui tọt

vào lòng hắn, đêm khuya đầu hạ se lạnh, tựa như chỉ có vòng ôm của người
đàn ông bên cạnh này mới thực sự ấm áp.

Sau khi dùng bữa sáng, ba người Khấu Hương uyển lại theo lệ đến thỉnh

an.

Thu Nương mắt sưng như quả hạch đào (óc chó), rành rành là khóc cả

đêm, vẻ mặt uể oải ủ dột. Hồng Tiêu thì ngược lại vẫn tủm tỉm cười nói như
trước, dường như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra. Còn về phần Dung
Nhi, ngày ngày chăm sóc ăn uống, cuối cùng cũng ra dáng béo trắng một
chút, có điều mở mồm vẫn chỉ là từ đơn hoặc câu ngắn.

Minh Lan nói chuyện thân mật với bọn họ, mỗi người đều chủ động nói

dăm ba câu, còn lại thì để người khác tự nói, thông thường thì nữ sĩ Hồng
Tiêu sẽ chủ trì diễn xuất, có điều hôm nay, Minh Lan lại nói nhiều mấy câu.

“Chiều nay Thường ma ma sẽ tới, đến lúc đó dặn Hoa ma ma đưa Dung

nhi tới.”

Thu Nương mấp máy môi, không nói gì, Dung Nhi rũ đầu xuống, Hồng

Tiêu mặt ngạc nhiên mừng: “Thương ma ma sắp tới sao, trước kia thường
nghe thấy lão gia nhắc tới vị ma ma này, hôm nay đều ở kinh thành cả, vậy
là có thể thường xuyên qua lại rôi.” Giọng nói vô cùng mong chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.