THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1636

Trong phòng, mẹ con Thường Hồ thị cùng mấy đứa hầu gái đồng loạt

cười, Cố Đình Diệp khó hiểu nhìn về phía thê tử, Minh Lan nhẹ nhàng giải
thích: “Em thấy cậu Niên học vấn không tồi, bèn bảo cậu ấy viết một bài
văn, sau này để anh cả em xem thử một chút, xem xem là có thể tìm giúp
cho một vị tiên sinh tốt hay không.”

Cố Đình Diệp cười lớn khen ngợi, nói với Thường ma ma: “Tốt quá rồi,

ma ma xem cô vợ này cháu lấy về không sai chứ.”

Minh Lan cực kỳ thẹn thùng, mặt mày ửng đỏ, Thường ma ma chỉ vào

Cố Đình Diệp cười mắng: “Cậu chỉ giỏi khoác lác! Vợ cậu tốt còn cần cậu
phải ba hoa à?!”

Trong phòng toàn là lời vui tiếng cười, Thường ma ma thấy đứa con dâu

không biết điều định mở miệng, vội vàng nói với Minh Lan: “Mấy đứa nó
cũng là lần đầu đến nơi đây, chi bằng cho người cùng đi dạo trong vườn
một chút, tôi cũng dễ dàng trò chuyện.”

Minh Lan liếc nhìn Cố Đình Diệp, sau đó gật đầu nói: “Thế cũng tốt, vợ

Vượng Quý mồm miệng lanh lợi, chi bằng gọi chị ấy đi dạo cùng thím
Thường cả em Yến, Dung nhi nếu muốn đi cùng, thì đi luôn một thể.”

Thím Thường rất muốn nói thêm hai câu, nhưng nhìn ánh mắt mẹ chồng

hung ác, không thể làm gì khác ngoài dẫn theo con gái và Dung nhi ra khỏi
phòng.

Chờ người bên cạnh đều đi cả rồi, Thường ma ma bèn yên lại, tỉ mỉ hỏi

han sức khỏe Cố Đình Diệp các kiểu, lại dặn dò Minh Lan mấy thứ: “Ầy
dà, sau này cậu Diệp hoàn toàn là dựa vào sự chăm sóc của phu nhân, cậu
ấy ban đầu là một con ngựa hoang không đóng hàm thiếc, một khi hứng lên
là chẳng để ý thân thể gì cả, trên lưng trên vai cậu ấy có mấy vết thương,
phu nhân để ý nhiều một chút, cần uống thuốc thì uống mà cần bôi thuốc
thì bôi, phải dưỡng thương cho thật kĩ mới được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.