THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1639

của bố nó ra ngoài thế? Lão gia không trách móc gì nhưng mà thế lại chẳng
khiến Cố phu nhân chê cười?”

Thường ma ma giận không có chỗ xả, buột miệng: “Cô thì biết cái gì?!

Việc này có thể giấu được trước mắt, không giấu được cả đời!”

Thường Niên thấy mẹ vẫn không phục, khuyên: “Mẹ à, bà nội nói đúng

đấy, con vừa thấy lúc bà nói chuyện, dáng vẻ phu nhân không giống như là
chẳng biết gì.”

“Vớ vẩn! Mẹ thấy phu nhân lúc đấy có vẻ rất kinh ngạc!” Thường Hồ thị

cố chấp nói.

Thường Niên lắc đầu lại khuyên: “Phu nhân đúng là có kinh ngạc, nhưng

mà con thấy không phải do không biết gì, mà là do bà nội nói thẳng việc
này ra, ngài ấy mới hơi hơi giật mình.”

“May là Niên nhi còn hiểu biết!” Thường ma ma tự hào nhìn cháu trai,

quay sang mắng con dâu, “Cô cái đồ thiển cận này! Đừng thấy phu nhân trẻ
tuổi, thì cho là dễ dàng lừa gạt, ta nghe nói mấy ngày nayTrừng Viên được
phu nhân mấy trông nom giống như là cái rào sắt! Chuyện của bố nó sớm
muộn gì ngài ấy cũng biết thôi, đến lúc đó khiến người ta xem thường, còn
không bằng tự mình nói ra!”

“Thế … Cái Yến thì sao? Không phải lúc trước mẹ bảo cho cái Yến sang

bên đó sao?” Thường Hồ thị liếc nhìn con gái. Vừa dứt lời, Thường ma ma
chợt nổi trận lôi đình: “Có người làm mẹ như cô sao! Loại chuyện này là
chuyện riêng của người lớn, sao cô lại nói với cái Yến? Cái loại chuyện
này! Sau này đừng nghĩ đến chuyện nói ra!”

Thường Hồ thị nổi đóa: “Vì sao?! Bây giờ, chức quan ngài ấy càng ngày

càng to, phú quý vô vàn trước mắt, làm sao mà không cho cái Yến sang
đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.