THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1663

má kề sát trước ngực thiếu nữ mềm mại, lặng lẽ nghe tiếng tim đập của
nàng.

Minh Lan nở nụ cười, thật ra năm nay chẳng qua hắn mới hai mươi sáu

tuổi nhưng miệng đã toàn lời cụ non, đang muốn trêu chọc thì đã thấy bên
trong mái tóc đen dày của hắn lóe lên ánh bạc. Nhìn kỹ lại hóa ra là bên
mai có mấy sợi tóc bạc, bình thường tóc chải lên nhìn không ra.

Không hiểu vì sao Minh Lan bỗng nhiên mềm lòng, cúi đầu xuống dịu

dàng hôn tóc mai của hắn.

Cố Đình Diệp được thể kéo nàng ngồi xuống chân của hắn, ngực dán vào

gò má nàng, chầm chậm nói: “Chuyện mua đất, em cũng không phải quá
cẩn thận. Quyền quý trong kinh còn mò nhiều đường làm tiền hơn thế. Có
mấy mẫu đất mà cũng không dám mua, tôi đúng là phấn đấu uổng mấy năm
rồi. Sau này trở về, em đi mời Công Tôn tiên sinh cho người gặp thông
phán Lữ của phủ Thuận Thiên. Ông ta làm quan lại, khế ước cùng tiền bạc
qua tay rõ ràng, thủ tục đầy đủ, chúng ta chẳng phải sợ gì nữa.”

“Vâng.” Minh Lan dịu dàng lên tiếng. “Ăn khuya một chút đi, em đi dọn

cơm cho chàng.”

Nàng đứng dậy muốn đi, tai lại bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng xách lại,

người bị kéo trở lại ngồi trên đùi hắn.

“Tôi muốn hỏi em.” Chỉ thấy bên khóe miệng Cố Đình Diệp có nét hứng

thú, “Vừa xong, không phải là em tưởng tôi bị thương sao?”

Minh Lan ha ha cười, ngượng ngùng gật đầu.

“Trên áo bào đúng là có vết máu.” Lông mày CốĐình Diệp nhướn lên,

trong mắt là ý cười nhỏ khó nhìn ra, “Nhưng mà vải áo vẫn nguyên vẹn,
cũng không có vết rách, em không phát hiện sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.