THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1680

lần, thôn Hắc Sơn có thể bị nàng đánh không kịp xoay sở, nhưng thôn Cổ
Nham thì không được. Hơn nữa, vốn nàng cũng chẳng định đề phòng gì.

Khác với thôn Hắc Sơn, thôn Cổ Nham là gia sản của tội thần bị tịch thu

nhiều năm trước, không còn thuộc sản nghiệp của Hoàng trang đã chừng
mười năm, khối sản nghiệp này do thái giám ngự phái quản lý, có chữ
Hoàng trên đầu, trong trang dù có xảy ra chuyện gì đều ít ai hỏi đến.

Thật ra Minh Lan muốn nhìn xem thôn Cổ Nham này nước sâu bao

nhiêu, cảnh tượng thái bình có thể được tô son trát phấn đẹp đến mức nào.
Anh em nhà họ Thôi như thường lệ sai người đo đạc đất đai, Công Tôn
Mãnh nhận nhiệm vụ đến thăm tá điền, Minh Lan thì gọi đại quản sự Ngô
Quang đến nói chuyện.

“… Thì ra quản sự Ngô là họ hàng của Ngô công công của Quản trang ti,

thật là thất kính thất kính.” Minh Lan mỉm cười ấm áp như gió xuân.

“Tiểu nhân không dám, chẳng qua là thân thích từ đời tám hoánh nào rồi,

may mắn hưởng ké được tí danh kiếm miếng cơm thôi ạ.” Ngô Quang cung
kính khom người trả lời, “Sau khi hoàng thượng thưởng thôn trang này, vốn
công công có gọi tiểu nhân đến ti cho làm một chức nhỏ, nhưng tiểu nhân
đã ở thôn trang này rất nhiều năm, nói đi nói lại cũng có tình cảm, cho nên
nếu phu nhân và đại nhân hài lòng với tiểu nhân, tiểu nhân xin được ở lại
cống hiến sức lực.”

“Sao lại mặt dày thế được? Ông Ngô đằng nào cũng là họ hàng của Ngô

công công, lời này khó tránh không phù hợp, nếu để bên ngoài nói ra nói
vào thì càng không hay.” Minh Lan tỏ vẻ do dự.

Ánh mắt Ngô Quang lập lòe, đoạn tiếp tục uốn lưỡi: “Tiểu nhân sao dám

xưng ông này ông nọ, chỉ có điều… nhà chú tôi cùng chư vị công công
trong cung đều có giao tình khá sâu, nghe nói xưa nay đô đốc khí phách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.