THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1752

Chu thị hơi ngạc nhiên rồi lại đổi sắc mặt như thường, cười trêu nói: “Ai

nha, cuối cùng vẫn là chị ruột mình, không biết Hiền nhi nhà em có phúc
mặc đồ may tốt như vậy không.” Mắt đảo một vòng, nhìn chằm chằm Minh
Lan còn thêm một câu: “Thay trẻ con nhà người ta làm đồ, vẫn không bằng
làm đồ cho chính mình, không biết bao giờ chị sinh một đứa vậy?”

Minh Lan đỏ ửng mặt, khóe miệng mỉm cười mặt e thẹn, ‘nhẹ nhàng’

đẩy Chu thị một cái: “Ôi! Ghét quá, em, em, em thật là! Sao lại có người
như vậy…”

Chu thị không để ý đề phòng, lảo đảo một cái suýt tí nữa ngã từ trên ghế

xuống, cánh tay bị va đau đến nổ đom đóm mắt.

Ngày tiếp theo đi phủ Trung Cần bá, Minh Lan kể lại chuyện này cho

Hoa Lan, trêu chọc làm chị cười gập cả người, nằm trên giường giơ ngón
tay chỉ trán Minh Lan: “Con bé này! Lớn vậy rồi còn như trẻ con! Vờ vịt
như vậy vui vẻ sao?”

Minh Lan dửng dưng như không lắc đầu: “Mấy ngày nay bị bọn họ hành

hạ quá chừng, còn không cho em đòi lại chút vốn à, đối với bọn họ em chỉ
trộm vui vẻ thôi, nếu đổi là chị Năm sợ là khua chổi múa dao rồi!”

Hoa Lan cầm khăn che miệng cười đến run rẩy cả người.

Minh Lan cẩn thận nhìn chị, Hoa Lan thật sự là có sức sống, tuy rằng

thân thể vẫn hơi gầy nhưng nét mặt dễ chịu, vẻ lo nghĩ không còn, thần thái
nhẹ nhõm, tựa như được thấy lại cô cả nhà họ Thịnh cao quý kiêu hãnh lại
không buồn lo thuở ấy.

Khó khăn lắm mới ngừng cười, Hoa Lan gọi người bưng lên một mâm

điểm tâm đầy: “Đây, mau nếm thử, Thúy Thiền đã lâu không làm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.