THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1764

nén sợ hãi: “Cái này, còn chưa được nhiều ngày, con bé chỉ học được
những thứ này…”

Minh Lan cầm mấy mảnh vải nhìn kĩ rồi khẽ gật đầu. Phải biết là lúc

Dung nhi mới tới Trừng Viên, trình độ thêu thùa chỉ ở mức khâu được mấy
mũi xiêu vẹo, giờ đã có thể thêu ra được hình lá cây méo mó, may khác so
với thêu nhiều, tuy tiến bộ không nhiều nhưng ít ra cũng coi như có bắt
đầu.

“Chị không cần phải bó tay bó chân vậy, tôi nhìn cũng không tệ, vạn sự

khởi đầu nan. Dung nhi không phải người chậm hiểu, chỉ cần chị chịu để
tâm sẽ có tiến bộ.” Minh Lan mỉm cười động viên Thu Nương, lại nói thêm
mấy câu, “Tôi đã xem xiêm y chị làm cho lão gia, tay nghề thật sự tốt,
Dung nhi chỉ cần học được một nửa ngón nghề của chị là tương lai có ích
rồi.”

Thu Nương dịu dàng đáp dạ, sắc mặt nhìn tốt hơn.

Sau đó đến phiên Củng Hồng Tiêu.

Lúc Dung nhi vừa tới, Minh Lan đã từng hỏi kỹ, biết con bé nhận được

tầm hai mươi, ba mươi chữ, một phần ba trong số đó không biết viết, một
phần ba này nếu đặt cùng nhau có thể nhận ra, tách ra thì không đảm bảo,
thơ chỉ có thể thuộc hai câu ‘Tĩnh Dạ Tư’ cùng với một câu bài thơ “Con
Ngỗng” (Minh Lan oán thầm: quả là cha nào con nấy). Từ góc nhìn giáo
dục mà nói thì có nhiều chỗ để phát huy, vì lẽ đó Minh Lan có vẻ mặt chờ
mong nhìn cô giáo Củng.

(*) Tĩnh Dạ Tư của Lí Bạch, bản dịch của Tương Như:

Đầu giường ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt đất phủ sương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.