THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1765

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,

Cúi đầu nhớ cố hương.

(*) Vịnh con ngỗng:

Cạp cạp cạp,

Cổ cong ngóng trời mà hát.

Sóng xanh phô lông trắng,

Chân hồng đạp sóng xanh.

Vẻ mặt Củng Hồng Tiêu lúc xanh lúc trắng, hầu gái Kim Hỉ của chị ta

chậm chạp đem đến một tờ giấy mỏng, tờ giấy vừa đưa tới Minh Lan đón
lấy nhìn, lập tức mặt trở nên khó coi. Chữ vẫn là mấy chữ quen mắt kia, nét
bút vẫn rời rạc như vậy, lỗi chính tả vẫn sai chỗ cũ. Minh Lan chưa từ bỏ ý
định, cẩn thận đếm số chữ một lần, cuối cùng không nhịn được phát giận.

“Đã một tháng rồi mới nhận thêm được mười một, mười hai chữ, hả?”

Chữ cuối cùng cất cao giọng, âm thanh lạnh lùng, “Là chị không dạy tận
tâm hay con bé học không vào?”

Mất ba ngày mới nhớ được một chữ? Gien Cố Đình Diệp không tệ vậy

chứ?

Dì Củng cố chấp, muốn giải thích: “Cô chủ thông minh cơ trí, nhưng đối

với chữ nghĩa không hứng thú, vì thế…” Dung nhi bỗng nhiên ngẩng đầu
lên, vẻ mặt bướng bỉnh, làm như không phục. Củng Hồng Tiêu nhìn thấy,
lúng túng dừng một chút, “Cũng là tôi không phải, không có tâm tư dạy,
gần đây trong phủ không phải bận bịu sao…”

Chị ta cũng rất vất vả, vốn quan hệ với Dung nhi chỉ mức thường

thường, lại không mềm giọng khuyên bảo được như Thu Nương, toàn bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.