THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1778

hoàng thượng nhờ vả đồng sự đây? Vì chúng ta những người năm đó bạc
đãi cậu, bắt nạt cậu, vì chú bác anh em năm đó đuổi cậu ra khỏi nhà?”

Lời này vừa thốt ra, Ngũ lão thái gia cười khó chịu: “Cháu cả nói cái gì

đó? Đều là người trong nhà…”

Cố Đình Dục mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta, tiếng cười đầy ý châm chọc:

“Cháu nói này chú Năm, chú cũng nên hiểu ra đi! Chú cho rằng chuyện
năm đó chú không nhắc tới, cháu không nhắc tới là có thể coi như chưa
từng xảy ra sao. Em dâu họ Dư vì sao mới vào cửa ba ngày đã cãi nhau với
em Hai? Chẳng qua là vì có người chịu khó đi báo tin. Vì sao càng ngày
càng tranh cãi gay gắt hơn? Vì có người cho cô ta chỗ dựa mà thôi.”

Nữ quyến trong thính đường lóe mắt lên rồi cúi đầu.

Cố Đình Dục quay về phía các chú mình cười cợt: “Sau đó, em Hai vì

sao không thể ở lại kinh thành, phải rời nhà mấy năm không trở về? Còn
nữa, khi cha khuất núi, là ai không cho em hai tiến vào linh đường bái tế?”

Vẻ mặt Cố Đình Diệp không thay đổi nhưng bàn tay đang đặt lên thành

ghế dần nắm lại thành nắm đấm.

Ngũ lão thái gia ngượng ngùng quay đầu không nói. Trên gương mặt Cố

Đình Huyên có nét hổ thẹn. Cố Đình Địch bất an nhìn Cố Đình Diệp một
chút. Cố Đình Dương cắn răng lớn tiếng: “Cậu đừng có nói như mình
không can hệ. Lẽ nào cậu không có phần sao? Cậu…”

“Không sai!” Cố Đình Dục cười lạnh, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương

ngẩng lên, xương gò má gầy guộc có mấy phần đáng sợ: “Tôi có phần, một
phần cực lớn! Tôi cũng không định chối bỏ!”

Thái phu nhân thấy không khí căng thẳng vội vàng nói: “Dục à, con nói

chuyện này để làm gì? Đến răng đôi khi còn cắn phải lưỡi, dù thì nào thì
vẫn là người một nhà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.