THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1835

“Chờ thêm tám năm mười năm mọi người đều đã nhận mệnh, còn muốn

gây rối không cũng khó nói.” Minh Lan dự đoán rất lạc quan. Loại lợi ích
tập thể này không phải là kiểu tổ chức tà giáo, dù có úng nào, thì chết vì
trung cũng không nhất thiết là con đường duy nhất.

“Đừng nói đề tài xa như vậy, mau mau quay lại, vẫn nên nói chuyện của

chúng ta.” Vẻ mặt Công Tôn Bạch Thạch có ý ‘mấy người trẻ tuổi luôn
không chú ý tập trung gì cả’, Minh Lan đại quẫn

囧, là ai đem chuyện từ

Thủy Liêm động ném tới Hỏa Diệm sơn vậy.

“Hiện giờ, đại loạn mặc dù đã dẹp nhưng vẫn còn sóng ngầm, trên triều

đình càng biến đổi liên tục. Muốn sống yên ổn, không chỉ phải đoán được
thánh ý mà còn phải đánh giá được hướng đi của thời cuộc.” Công Tôn
Bạch Thạch đứng lên, lưng thẳng ngóng nhìn sông nước ngoài cửa sổ, than
thở, “Hoàng thượng nếu không tốt, Trọng Hoài đương nhiên không tốt.
Nhưng Hoàng thượng mọi chuyện đều an ổn hài lòng, Trọng Hoài cũng
chưa chắc đã tốt.”

“Lời ấy nghĩa là sao?” Minh Lan nhíu lông mày lên.

Công Tôn Bạch Thạch xoay người, bất đắc dĩ cười, “Năm đó Trọng Hoài

có chút giao tình cùng hoàng thượng, nhưng so với những hộ vệ tâm phúc ở
bên hoàng thượng mười mấy năm vẫn còn kém hơn. Huống chi, Bát vương
gia cùng hoàng thượng là hai chuyện khác nhau.”

“Thiên tử không có nhà, việc nhà là việc nước, thiên tử không có bạn,

chỉ có quân thần, thiên tử không cầu lợi, trong lòng chỉ nên có giang sơn xã
tắc.” Minh Lan chợt nhớ tới Trang tiên sinh, nhỏ giọng thì thầm, chính là
Tiểu Huyền Tử cùng Tiểu Quế Tử cũng không thể bước qua cái ngưỡng
này.

(*) Tiều Huyền Tử: Khang Hy, TIểu Quế Tử: Ngô Tam Quế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.