THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1851

khe khẽ nghẹn ngào: “Phu nhân của em tuy rất tốt, nhưng bà dù sao vẫn
phải trông nom cả đại gia đình cùng với các anh chị em khác… Nếu không
phải có bà nội rủ lòng thương, em, em thật không biết…” Để lại một đoạn
thật dài dấu ba chấm, cho Thiệu thị tự đi mà suy tưởng.

Thiệu thị nghe quả nhiên vô cùng sợ hãi, dù nàng ta có coi Thái phu

nhân là “người tốt” thì cũng không thể yên tâm phó thác con gái cho bà ta.
Bụng nghĩ con gái đã không có cha rồi, nếu lại không có mẹ thì tương lai sẽ
ra sao. Tâm chí tức thì kiên định, bệnh liền tốt hơn nhiều. Đến hôm đưa
tang chị ta còn có thể đứng dậy đi ra cảm tạ thân thích bằng hữu.

Đương nhiên, Minh Lan cũng nhận được khen ngợi to lớn. Thái phu

nhân mỉm cười khen nàng đôi câu, Minh Lan một mặt tỏ ra khiêm tốn, một
mặt thầm nghĩ: Lấy ngài làm gương, ta tất nhiên sẽ học hành chăm chỉ.

Nói đi nói lại thì đây vẫn là lần đầu tiên Minh Lan nghiêm túc để tang

chu toàn, chẳng những không cho đám hầu gái trong viện được mặc quần
áo màu sáng, ngay cả Dung nhi cũng được may cho hai bộ y phục trắng
mới, chính nàng càng là từ đầu đến chân bới không ra khuyết điểm.

Áo ngoài thêu hoa văn cành hoa đơn sắc, trang sức bạc sáng trắng như

tuyết, không có tí màu sắc nào, ngay cả tua rua san hô trên mũi giày cũng
bỏ đi. Minh Lan mặc bộ trang phục xoay một vòng trước mặt Cố Đình
Diệp, hỏi cảm nhận.

Cố Đình Diệp nhếch môi: “Ước chừng tôi đây chết đi tình thế cũng

giống thế này.”

Đèn lồng treo trước cửa Hầu phủ đều trắng thuần một màu, Minh Lan

nghĩ cửa Trừng viên cũng phải treo hai cái đèn lồng nhỏ màu trắng, bèn
nói: “Treo ba tháng là được rồi.” Nào ngờ Cố Đình Diệp phản pháo: “Lúc
ông cụ mất chỉ treo mỗi trăm ngày, treo lâu đến thế để người không biết lại
tưởng tôi chết rồi à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.