THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1937

Giọng điệu con bé vừa thành khẩn vừa cởi mở, khiến Minh Lan rất

hưởng thụ, đột nhiên gian phía Đông vang tiếng hừ khẽ, nhẹ tới nỗi gần
như không nghe thấy, song Minh Lan thề rằng nàng nghe ra bất mãn và
giễu cợt. Sáng nay, dưới ánh mắt không hài lòng của Cố Đình Diệp, nàng
cố nén cơn buồn ngủ mà dậy thật sớm, nguyên do là nàng định khuyên bảo
hai đứa học sinh mới lần cuối trước khi đến trường.

Minh Lan nghĩ, dáng vẻ thuyết giáo của mình ắt hẳn rất ngố, nàng cố nén

xấu hổ, không ngoảnh đầu lại, giả bộ không nghe thấy.

“Được rồi, các con đi đi. Sau này không cần đến đây nữa, sớm tinh mơ

thế này đã phải dậy sớm, đáng thương quá.” Minh Lan tỏ vẻ thương xót,
sớm sủa bò dậy đi học là chuyện đáng sợ tới mức nào đây.

Gian phía Đông lại vẳng tiếng một lần nữa, nghe như tiếng đôi đũa sứ

men xanh đặt “cạch” xuống giá. Minh Lan nghiến răng, tận lực không quay
đầu, được rồi, là nàng muốn ngủ nhiều thêm một lát, cả đầu nàng rặt mỗi
việc ngủ nướng được chưa.

Ai nấy trong phòng im bặt, chỉ có Thu Nương đưa mắt dõi nhìn gian phía

đông đôi lần.

Nom sắp đến giờ, Đan Quất bèn dẫn hai cô bé ra cửa, Nhàn nhi sải bước

đằng trước, Dung nhi hơi lần lữa, đi một bước ngoảnh lại ba lần ngó Minh
Lan, đôi mắt long lanh lộ vẻ bất an.

Minh Lan chợt kêu lên: “Dung nhi.” Dung nhi tức thì dừng chân, tỏ vẻ

chờ mong.

“Cố gắng đọc sách, đối xử với người khác phải cung kính có lễ, nhưng

cũng đừng để người ta bắt nạt, phải nhớ, con họ Cố.” Minh Lan ngẫm ngợi
giây lát rồi tiếp: “Trong kinh thành này, cha con chưa từng bị thiệt thòi
đâu.” Cậu Hai nhà họ Cố ngang tàng bướng bỉnh từ nhỏ, dùng nắm đấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.