THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1938

đánh lần đám quần là áo lượt chốn kinh kỳ, hắn không ức hiếp người khác
đã đủ để họ phải niệm Phật rồi.

Vừa dứt lời, gian phía Đông lại phát ra tiếng động rất nhẹ, tựa hồ tiếng

cười khẽ, Dung nhi sửng sốt, Minh Lan nghiến răng ken két, vội bảo con bé
đi mau, Dung nhi bèn cúi đầu bước ra ngoài.

Sau khi đám hầu gái ma ma đều ra khỏi phòng, một bóng người cao lớn

chợt xuất hiện, Cố Đình Diệp đứng bên cạnh giá để khăn, cầm chiếc khăn
trắng muốt nhẹ nhàng lau, hắn mặc bộ thường phục bằng gấm Thục màu đỏ
vàng, toát ra phong thái chững chạc thành thục.

Thu Nương thấy hắn liền kích động, đôi môi run run không nói nên lời.

Củng Hồng Tiêu thì lanh lẹ hơn, vội nói: “Phu nhân bận lâu như vậy, hay
để thiếp hầu hạ lão gia và phu nhân ăn cơm nhé.” Nói xong toan đến đỡ
Minh Lan.

Cố Đình Diệp cau mày: “Ở đây có người hầu hạ rồi, cô với Thu Nương

về trước đi.”

Giọng nói uy nghiêm, không ai dám phản bác, Củng Hồng Tiêu sững

người, song nhanh chóng tươi cười đáp ứng, Thu Nương nối gót theo sau,
buông thõng đầu âu sầu lưu luyến.

“Hiếm thấy vợ lẽ nhà ai lại thích thỉnh an phu nhân đến thế đấy.” Minh

Lan nhìn hai kẻ cô đơn không muốn rời đó bèn ngoảnh lại cười nhẹ với Cố
Đình Diệp: “Hầu gia nói xem, vì sao vậy?”

Cố Đình Diệp không đáp, nghiêng người trầm mặc tựa vào Lung Linh

các, Minh Lan đành tự hỏi tự đáp: “Tất nhiên là vì chủ mẫu em đây cực kỳ
nhân hậu, phẩm chất chính trực lỗi lạc, khiến bọn họ lòng mang ngưỡng
mộ, yêu quý không thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.