THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1939

“Còn không mau đến dùng bữa.” Mặt tên kia không đổi sắc, nhưng khoé

môi hơi cong, đuôi mày hơi vểnh.

Sau khi hai cô bé đi học được khoảng tám ngày, dựa theo phong tục,

Minh Lan phải đến cửa tạ ơn. Một chiều nọ, nàng chuẩn bị lễ mọn đến phủ
Trịnh tướng quân, cảm tạ cái ơn tiến cử cùa Trịnh đại phu nhân. Căn cứ
kinh nghiệm từ nhỏ, người yên tĩnh trang nghiêm như chị ta chắc chắn
không thích ồn ào huyên náo, nói càng nhiều càng dễ bị ghét, Minh Lan
bèn chân thành cảm ơn, sau đó im lặng không biết nói gì, cũng không thể
vừa đến đã đi, đành phải ngồi đó vét sạch đầu óc, kiếm cớ tăng cường lòng
tin.

“Mấy hôm nay Dung nhi nhà em thực sự ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn

rất nhiều.” Con bé gọi “mẫu thân” với khẩu khí chân thành hơn nhiều,
không giống trước kia gọi bé như muỗi kêu, vừa ngại ngùng vừa bất mãn,
đúng là có lúc việc giáo dục tư tưởng vẫn cần tới người ngoài cuộc.

Suy tư giây lát, Minh Lan bèn thêm: “Không cần kè kè theo dõi cũng tự

giác nỗ lực.”

Dù Trịnh đại phu nhân không lên tiếng, nhưng vẫn mỉm cười hiền hoà,

tựa hồ thích kiểu tự thuật đầy lúng túng của Minh Lan. Cô Thẩm nhỏ thì
tươi cười làm rộn bầu không khí: “Cháu chị có kể cháu nhà em là đứa cứng
cỏi, hôm đầu tiên sinh hỏi han bài vở có vẻ hơi kém, nhưng hôm sau thì khá
hơn nhiều.”

“Đâu chỉ có thế.” Minh Lan nhoẻn cười đầy hàm ý, tận lực cất giọng đầy

tin tưởng: “Con bé không bướng nữa, còn biết hiếu thuận bề trên. Nghe nói
mấy hôm nay nó đang chăm chỉ luyện thêu thùa, dự định đến Tết biếu em
và hầu gia vài thứ đồ nhỏ. Mong trời, Phật phù hộ sư phụ dạy nữ công nhà
em, đừng để bị con bé ngốc đó làm cho tức giận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.