THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1941

Cô Thẩm nhỏ thầm sung sướng, cười ngoảnh lại bảo: “Chị ơi, có vài

bước đường thôi, hay là em cũng đi đưa cháu gái về nhé.” Trịnh đại phu
nhân hờ hững liếc nhìn hai người, cúi đầu nhấp trà, không lên tiếng. Cô
Thẩm nhỏ liếc Minh Lan, Minh Lan cúi đầu, bọn họ đang lo sợ, chợt thấy
Trịnh đại phu nhân cất giọng: “Vậy hai đứa đi đi.”

Cô Thẩm nhỏ như được đại xá, mau mắn về phòng chỉnh trang rồi kéo

Minh Lan ra ngoài.

“Phù, cuối cùng cũng được ra hít thở không khí.”

Trên xe ngựa, cô Thẩm nhỏ liên tục nhấc rèm xe lên ngó nghiêng, mặt

mày vui sướng: “Lúc ở Thục thường nghe nói kinh thành phồn hoa trù phú,
là địa phương đệ nhất thiên hạ, đáng thương thân tôi, vào kinh lâu như vậy
còn chưa được du ngoạn tử tế.”

Minh Lan cười bảo: “Nghe chị nói kìa, chẳng lẽ chị chưa từng ra cửa

chắc?”

Cô Thẩm nhỏ bĩu môi, buông rèm bảo: “Không phải đến am, miếu dâng

hương, chính là tới đạo quán lập đàn tế lễ. Nếu không thì ăn mặc như khi tế
tổ sang các phủ khác uống rượu phẩm trà, khá nhất cũng là đi dạo mấy cửa
hàng vàng ngọc, đồ cổ một chút. Như thế đâu giống du ngoạn!”

“Vậy chị còn muốn thế nào?” Minh Lan nghiêng đầu ghé sát vào cái

lồng ủ tay nhỏ, nàng lại thấy buồn ngủ nữa rồi.

Cô Thẩm nhỏ sáng bừng mắt, sang sảng nói: “Tất nhiên là đi khắp phố

phường núi sông, xem tận nhân tình thế thái mới biết được dưới chân vua
là quang cảnh thế nào chứ.” Minh Lan bật cười, hào phóng bỏ tay khỏi lồng
ấp, nhét vào chỗ trống giữa đôi tay chị ta, cô Thẩm nhỏ xấu hổ bực bội, kêu
to: “Em cứ cười đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.