THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1969

hàng không quá quan trọng, bà ta luôn là người hiền hòa nhất có thể, nhưng
đối với người ngăn cản con trai mình, bà ta xuống tay cũng dùng hết sức.
Cuối cùng vẫn là nhiều năm tình cảm chị dâu em chồng, cũng coi như đã
nói giúp vài câu.

Bà cô lẩm bẩm: “Cháu có thể nghĩ như vậy là không còn gì bằng.”

“Cô yên tâm. Chút ân oán vụn vặt này không đáng cháu phải tốn thời

gian.” Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt bà cô đang lo lắng, cười nhạt quay đi,
xoay người lên ngựa gọn gàng, “Làm đàn ông sao chỉ dựa vào tổ tiên, dựa
vào khả năng của bản thân mà gây dựng sự nghiệp mới là con đường đúng
đắn! Nói cho cùng, nếu cậu Ba có triển vọng, bà ta ở nhà họ Cố mới vững
vàng.”

Tiếng nói vừa buông đã nghe tiếng roi quất giục ngựa, tiếng móng ngựa

gõ vang vọng trên con đường đá xanh, tựa như chỉ một cơn gió thổi qua,
trong chốc lát ngõ sâu đã không còn bóng nhóm quân sĩ. Bà cô nhìn bọn họ
rời đi rồi một mình ngồi trong xe ngựa, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

Trên bàn đã sớm bày hai bộ bát chạm hoa hải đường tinh xảo. Minh Lan

cầm trên tay quyển truyện tiếu lâm ‘Nô lệ Kim Ngọc đánh kẻ phụ tình’,
dựa vào trên giường đọc say sưa. Đan Quất bước vào từ bên ngoài nhẹ
nhàng báo: “Phu nhân, có nên dọn cơm không?” Minh Lan giơ tay lắc lắc:
“Không, hầu gia còn chưa về.”

Đan Quất khuyên nhủ: “Cũng không biết đến lúc nào hầu gia mới hồi

phủ, phu nhân giờ là người mang thai, hay là dùng cơm trước?”

Minh Lan vẫn cắm mặt vào sách, không ngẩng đầu lên chỉ trêu ghẹo:

“Chị gái à, hôm nay phu nhân của chị đã ăn năm bữa rồi, dù có cho heo ăn
cũng phải có lúc nghỉ chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.