THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1967

“Cháu… làm sao biết?” Bà cô Dương ngạc nhiên hỏi.

“Qua lần ồn ào này, nếu họ Hàn vẫn đáp ứng mối hôn sự này, mặt mũi

hai bên đều có thể giữ được.” Cố Đình Diệp trào phúng, “Tuổi em Bảy
không còn chờ được, Thái phu nhân mắt lại cao, đương nhiên không muốn
chịu thiệt.”

Hắn nhẹ nhàng nhấc một góc màn xe, liếc nhìn sắc trời, “Thái phu nhân

đương nhiên biết làm thế nào mới là tốt nhất.”

“Chẳng lẽ…” Bà cô Dương hơi suy nghĩ, “Chuyện này là do cháu gây

ra.”

Cố Đình Diệp coi thường nhìn bà ta, bà cô Dương bị cái ánh nhìn này

chiếu vào, trong lòng lạnh ngắt, ngón tay run rẩy, lại nghe hắn nói: “Cô
cảm thấy Thái phu nhân bị oan uổng?”

Bà cô Dương lặng lẽ, đều là sự thực, còn oan uổng cái nỗi gì.

“Hôm nay có thể nói hết là tốt nhất.” Cố Đình Diệp thả mành xuống, tai

đặt lên mặt bàn, “Người trong nhà vốn không nên có thù sâu oán nặng, tuy
có chút lục đục nhưng không phải là không bỏ qua được. Đến lúc em Xán
lấy chồng, kính mời cô đến uống chén rượu.”

Bà cô Dương cẩn thận suy nghĩ, nghe hiểu hàm nghĩa trong đó, gật đầu

nói: “Giờ cháu là chủ nhà, cô biết thế nào là tốt xấu.”

Bà ta cảm thấy mệt nhọc kích động ngày hôm nay làm hao mất mười

năm tuổi thọ. Bà ta hiểu ý đồ của Cố Đình Diệp bà ta. Bản thân mình đã
xuất giá xem như là người ngoài, hắn không ngại thêm thân thích nhưng hy
vọng bớt một bà cô đến gây chuyện, hắn vừa mới kế thừa tước vị, nếu toàn
bộ trưởng bối thân cận tranh nhau đến ra mặt, truyền đi cũng không êm tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.