THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1965

cả quản gia cũng tiết kiệm quá rồi, hay là nói chị dâu bên nhà mẹ đẻ chị
cho chút muối mang về”, sau đó cười ầm ĩ một phen. Bà ta xưa nay kiêu
căng ngạo mạn, không muốn giải thích, chỉ đành đè nén cười xòa.

Bà ta hiểu khó khăn của anh cả, chị dâu họ Tần đáng thương, cha mẹ

cũng là bất đắc dĩ, oán giận đều phát tiết ở chỗ Bạch thị, đương nhiên cũng
ảnh hưởng tới Cố Đình Diệp.

Cổ họng bà ta lầm bầm mấy lần, muốn nói lại thôi, nhưng cũng không

thể không nói gì. Ngẩng đầu lên thấy ánh sáng lọt vào trong xe không còn
rực rỡ mà là ánh chiếu tà ửng hồng mờ mịt. Người đối diện ngồi thẳng vai
rộng mũi cao, càng tương tự một khuôn mặt già nua của một người đã
khuất núi.

“Anh cả, … cha cháu trước khi mất vẫn nhớ cháu.” Bà ta bỗng mở

miệng, ánh mắt u ám, dường như trong phút chốc già đi rất nhiều, giọng nói
cũng khàn khàn, “Sau này anh cả không còn nhận ra ai, chỉ không ngừng
sai người đi tìm cháu về, đừng ăn gió nằm sương ở bên ngoài, sợ cháu chịu
khổ chịu tội, đáng tiếc…”

Tuy là đã biết từ trước, một lần nữa nghe những lời này, trong lòng Cố

Đình Diệp vẫn như bị siết chặt, khó chịu giống như bị nghẹn thở.

“Hôm nay nói đến đây rồi, dứt khoát nói một lần cho xong. Từ đầu cô đã

thấy mẹ cháu không xứng làm dâu trưởng họ Cố, hơn nữa hành tung của
cháu sau này cũng không xứng kế tục tước vị. Vì vậy có một số việc cô biết
cũng không mở miệng. Ai biết người tính không bằng trời tính, bây giờ…”
Bà cô Dương tự mình chầm chậm nói, ánh mắt u ám, kỳ thực từ sau khi anh
cả qua đời, trong lòng bà ta hổ thẹn nên không đặt chân tới phủ Ninh Viễn
hầu.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại kiêu ngạo, ngẩng đầu cười lạnh: “Người

nhà họ Cố đã làm là không hối hận, cô không hồ đồ như ông Tư ông Năm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.