THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1972

Minh Lan ngẩn người, ồ một tiếng. Hai người đều không nói gì, trong

phòng yên tính lại. Thêm một lúc, Minh Lan thì thầm: “Tôi hiểu ý của ma
ma.”

Thôi ma ma cũng vô cùng khó xử, đứa trẻ do mình nuôi lớn lên sao nỡ

để chịu tủi thân, nhưng cũng không còn cách nào khác, bà ta ngồi xuống
bên người Minh Lan, nắm tay nàng khó khăn nói: “Phu nhân, giờ thân
mình người không tiện, so với việc sau này xuất hiện người không biết
nguồn gốc, còn không bằng cho một đứa thật thà đáng tin đi hầu hạ hầu
gia.”

Minh Lan cười khổ trong lòng, nàng biết sẽ có ngày này.

Thôi ma ma thấy Minh Lan không nói lời nào, cho rằng nàng nghĩ không

thông trong lòng: “Phu nhân, tôi hiểu lòng người đương không thoải mái,
nhưng cũng không còn cách nào.” Nhớ lại năm đó lão phu nhân nhiều lần
tranh cãi cùng Thịnh lão thái gia vì việc nạp vợ lẽ, cuối cùng ồn ào đến
mức vợ chồng bất hòa, bà ta lại lo lắng: “Những năm gần đây, tôi nhìn mấy
đứa hầu gái đều tốt. Tiểu Đào thành thật, Đan Quất trung tâm, Lục Chi dù
mồm miệng đanh đá nhưng con người cũng tốt, không bằng…”

Minh Lan chầm chậm lắc đầu than thở: “Ma ma ở nhà họ Thịnh lâu năm,

người có nhớ dì Hương mẹ đẻ em Sáu?”

Thôi ma ma không ngờ Minh Lan lại nhắc đến người này, trong chốc lát

không hiểu gì. Minh Lan nói tiếp: “Dì Hương trước đây hầu hạ bên người
phu nhân, từ nhỏ tới lớn, tôi nghe nói trước kia hai người thân như chị em.
Nhưng sau đó thì sao… làm tục chải tóc cho dì Hương xong, phu nhân dần
dần nghi kị bà, hai người trở thành xa lạ. Sau mấy năm, dì Hương sinh em
Sáu, chút tình cảm đã không còn.”

“Ai nói không đúng.” Thôi ma ma thở dài nói, “Là do dì Hương có thể

nhẫn nhịn, dù là ăn mặc hay tiền nong bạc có bị đãi thế nào cũng chưa bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.