THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 1980

Thái phu nhân vỗ tay ầm một cái, quay về phía Cố Đình Vĩ đang quỳ

phía dưới mắng: “Mày là đồ không có chí tiến thủ, đọc sách không được,
tập võ không xong, chỉ biết làm mấy việc mua bán vụn vặt! Vợ mày hiền
như vậy, mày lại đành lòng làm khổ nó? Bảo ta làm sao đi gặp ông thông
gia!”

Cố Đình Vĩ quỳ đau gối rồi cũng không dám trả lời. Chu thị đành phải

khuyên nhủ: “Mẹ, ngài đừng trách Tam gia nữa. Nói ra, Hân nhi thông
minh ngoan ngoãn, con cũng yêu thích, sau này sinh con chẳng phải cũng
thành tay chân của thằng Hiền.”

“Ngoan cái gì mà ngoan!” Thái phu nhân mắng, “Hồ ly tinh này tâm tư

sâu, ta rõ ràng đã dặn kỹ càng bà hầu đưa thuốc, nó lại dám lén bỏ. Có
muốn thêm cháu cũng không cần thứ đồ đê tiện này, nhanh chóng cho
người đưa nó đến thôn trang rồi rót thuốc, đừng làm ô uế đất phủ hầu!”.

“Mẹ!” Cố Đình Vĩ không nhẫn nhịn được nữa, “Hân nhi yếu đuối như

vậy, hành hạ như thế đừng nói là đứa nhỏ, ngay cả mạng sợ cũng…”

“Mày câm miệng! Mày dám ngỗ nghịch!” Thái phu nhân tàn nhẫn chất

vấn, Cố Đình Vĩ xưa nay vẫn hiếu thuận, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thái phu nhân quay lại kéo tay Chu thị yêu thương nói: “Con ngoan, con

yên tâm, có ta ở đây, không ai dám làm con tủi thân!”

Chu thị vừa xấu hổ vừa cảm động: “Mẹ, như vậy được sao?”

“Việc này con không cần quản, ta tự có chừng!” Thái phu nhân quả

quyết nói: “Con đang mang bầu, nhanh về nghỉ ngơi, ta còn phải dạy dỗ
đứa con hư này!”

Chu thị đáp dạ rồi dựa vào đứa hầu chầm chậm bước đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.