THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 2128

nhi, bôi thuốc, nẹp chặt lại rồi. Lâm thái y bảo Niên nhi còn nhỏ, vóc người
chưa phát triển, xương chưa chắc chắn, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế, điều trị tỉ
mỉ sẽ khỏi, không để lại di chứng gì.”

Bấy giờ Minh Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tức thì gọi quản gia

ngoài viện cầm hai trăm lượng bạc tới phủ họ Lâm, dặn dò vô số lời tâng
bốc khẩn cầu, nhắc rằng vị kia là người cũ duy nhất bên cạnh mẹ đẻ của
hầu gia họ Cố, nhất định phải hết lòng chữa trị. Lâm thái y từ chối hồi lâu
đành phải nhận, đồng ý đến khám lại thường xuyên. Minh Lan lại bảo
phòng thu chi đưa năm trăm lượng bạc đến chỗ Thường ma ma, để sau này
bất luận là mua dược liệu hay trả phí khám cũng dư dả hơn.

“Bảo ma ma rằng không cần vội, cần gì cứ đến lấy. Nếu bạc không đủ thì

sai người tới bảo một câu, người nhà cả, không được khách sáo.” Minh Lan
tha thiết dặn dò kẻ đưa lời: “Nhắc ma ma không cần tới chỗ tôi nữa, chăm
sóc cẩn thận Niên nhi nhé.”

Đợi người đi rồi, Minh Lan ngồi phệt xuống giường gấm ngẩn ngơ,

không biết từ khi nào mới nhận ra làn môi đau nhức, chắc do nàng cắn
mạnh quá. Nàng không nhịn nổi thầm nảy sinh nỗi hận, tốt nhất đừng để
nàng biết việc này có quan hệ với bọn họ, nếu không nàng chắc chắn dạy
cho một bài học! Để bọn họ biết được cái gì gọi là “luật bảo vệ trẻ vị thành
niên”.

Sáng sớm hôm sau, Minh Lan sai người giết gà, nấu rượu, đốt pháo, vì

Cố Đình Diệp không có nhà, đành mời Đình Vĩ cúng tế thay.

Lễ nghi đơn giản xong xuôi, bắt đầu vào tiệc. Hai bàn đàn ông đặt ở sảnh

ngoài, bàn khách nữ đặt ở sảnh nhỏ bên trọng, bọn trẻ con thì đặt hai bàn ở
chỗ khác. Từ khi chia nhà, đàn ông phủ Cố gặp lại sau xa cách, mỗi người
ôm nỗi lòng riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.