THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 225

có biết không, bà nội thuở thiếu thời, thích nhất là bài “Bách Chu”, thực sự
là sáng cũng đọc, đêm cũng đọc, nhưng giờ ngẫm lại, thật còn chả bằng bài
“Đào yêu”, nữ nhân cả đời này nếu có thể được như cây đào, rực rỡ nở hoa,
thuận lợi kết trái, trĩu trịt quả ngọt, đó mới là hạnh phúc.”

Minh Lan buồn ngủ, cơ bản không nghe được bà nội đang nói gì nữa,

loáng thoáng nghe như đang nói chuyện trồng đào, vì vậy mơ mơ màng
màng trả lời: “… Cây đào khỏe lắm, nếu như không kết được trái, nhất định
là do đất không tốt, đổi một chỗ trồng mới là được, tiếp tục bồi đất, bón
phân, tưới nước, kiểu gì mà chả ổn, trừ phi cây đào chết đi, bằng không thì
vẫn còn ra được quả nữa nhé…”

Thịnh lão thái thái mới đầu nghe xong, không khỏi ngạc nhiên, ngẫm lại

thì hơi cười mỉm, quay lại nhìn cháu gái thì phát hiện con bé này đã trĩu
mắt thiếp đi, khuôn mặt bé xinh trắng nõn đỏ bừng, miệng chu ra, còn nhẹ
nhàng hít thở. Lão thái thái âu yếm nhìn khuôn mặt cháu mình, chốc chốc
lại nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Màn đêm buông xuống, Vương thị uống một bát canh an thần, cõi lòng

tràn ngập lo lắng đối với con gái, ngủ mê man. Mà Thịnh Hoành say bí tỉ
thì được Lâm di nương sớm vịn tay đưa đến Lâm Tê các. Nàng ta chuẩn bị
sẵn nước giải rượu và khăn mặt nóng ở chỗ này. Sau khi nghỉ lại, hai người
lại mây mưa một hồi, Lâm di nương thấy Thịnh Hoành tinh thần rất tốt, dựa
vào kinh nghiệm của mình, lúc này Thịnh Hoành sẽ đặc biệt dễ tính, thế là
chuẩn bị xong màn biểu diễn thuyết trình của mình.

Tác giả nói: Đây là bài Bách Chu:

Phiếm bỉ bách chu,

Tại bỉ trung hà.

Đãm bỉ lưỡng mao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.