THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 255

Trường Đống hai tay bưng trà uống một ngụm, cái miệng nhỏ nhắn bị

hun đến đỏ hồng, hai má trắng nõn phồng lên, ngọt tận đáy lòng, ngượng
ngùng nói:”Ngon quá, cám ơn ma ma… Nhưng kiểu này mỗi ngày đến đây
lại khiến mọi người tốn kém, về sau không cần đâu, con không cần uống
đâu…” Càng nói càng nhỏ giọng.

Thôi ma ma cười nói: “Cậu Tư là ngại chúng ta đây mà, mấy giọt trà thì

tốn cái gì nào? Mỗi ngày cậu đến đây, ma ma tôi liền mời cậu dùng trà!
Cũng không biết, chị Sáu cậu làm sao mà nhẫn nại…”

Nói xong ánh cười nhìn Minh Lan, Minh Lan thầm cười khổ, cái lý

thuyết trong sách về tiểu thư đầu thai đến cổ đại có thể lười biếng ngủ đẫy
giấc thực sự là lừa đảo.

Bên ngoài Lê Hoa Thụ, Đan Quất đang giúp Minh Lan chuẩn bị cặp sách

và nhồi bút nghiên vào giỏ trúc, Tiểu Đào ở một bên phụ việc, thật thà hỏi:
“Chị Đan Quất, cậu Tư đến thì cũng tốt thôi, nhưng lại làm cô chủ nhà ta
mệt mỏi, chị nhìn mà xem, ngáp suốt, em thà để cô ngủ thêm chút nữa còn
hơn, sao cô không dạy cậu ấy vào ban trưa?”

Đan quất mặt mũi thanh tú, dùng tay ra dấu im lặng với Tiểu Đào, nhẹ

nhàng nói: “Gièm pha ít thôi! Trong phủ nhiều cậu ấm cô chiêu, người nọ
so với người kia khó mà công bằng, Lão phu nhân cũng có nỗi khổ riêng,
làm bà nội phải đối xử bình đẳng, cô chủ nhà ta có phúc phận được bà nhận
nuôi, lấy cớ là do dì Vệ đã mất, bao nhiêu người trông vào ganh tị đó! Bề
ngoài thì nịnh nọt song lại ngấm ngầm gièm pha, đó gọi là trông mòn con
mắt, lời bóng lời gió không lúc nào ngơi nghỉ, may mà cô chủ nhà ta là
người khoan dung độ lượng, cũng không để tâm mấy lời thị phi.”

“Hôm nay nếu cô ấy cùng cậu Tư thân cận, lúc nào cũng để cậu ra ra vào

vào Thọ An đường, đến lúc đó lại tai tiếng. Có điều cậu Tư hiện giờ thực là
đáng thương, cô chủ không đành lòng bỏ mặc, chính lão phu nhân cũng giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.