THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 275

rối rít. Tề Hành coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc nhìn nàng một
cái [‘].

[‘] Lời editor: Từ đây bi kịch đời anh bắt đầu :*

Trang tiên sinh bảo Tề Hành ngồi xuống cùng nghe giảng. Tên sai vặt

đứng bên cạnh đã mang thêm sẵn một bộ bàn ghế. Lúc đầu, chỗ ấy bên phải
là Trường Bách, bên trái là Trường Phong, phía sau mấy người họ là chỗ
mấy cô em gái. Trước mặt Minh Lan vốn không có ai, bên cạnh là tường
còn phía sau là nhóc Trường Đống. Thêm một người đến nhập học nên phải
xếp lại lớp, Trang tiên sinh xếp hắn ngồi vào chỗ ở hàng đầu tiên phía bên
phải Trường Bách, phía sau chính là Minh Lan.

Minh Lan đang oán thầm trong lòng thì tầm nhìn bị chặn. Tề Hành vừa

ngồi xuống liền quay lại nhìn nàng mỉm cười, nói: “Chào em Sáu.”

Minh Lan ngẩn ngơ. Người này làm sao thế…? Theo trực giác, nhìn sang

Mặc Lan và Như Lan, quả nhiên thấy các nàng đều nhìn sang bên này
ngắm người kia, vội vàng kéo vạt áo lại ngay ngắn, không nói một lời.

Lúc này, trong phòng lặng yên, Trang tiên sinh hắng giọng nói: “Vừa rồi,

cô Sáu và nha hoàn nói gì, mấy đứa đều nghe cả. Mấy đứa nghĩ thế nào?
Nói lên đi đừng ngại.”

Trường Bách mỉm cười: “Cái gì nên nói em Sáu đều nói hết rồi ạ.”

Trường Phong mân môi, liếc nhìn Tề Hành hình như có chút cố kỵ,

nhưng lại không than phiền điều gì. Mặc Lan và Như lan đều diễn điệu bộ
tiểu thư khuê các, căng thẳng gần chết.

Trang tiên sinh thấy dáng vẻ của mọi người, hiểu rõ trong lòng sẽ không

hỏi ra được cái gì, thở dài, liền nói với Minh Lan: “Chúng nó không chịu
nói, vậy trò nói đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.