THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 305

ba ba phải nuôi một hai ngày, để nhả hết bùn cát làm món ăn mới ngon…”

“Vậy đến khi nào mới nhả hết bùn cát nhỉ?” Tề Hành hỏi tới cùng,

dường như đối với chuyện ăn uống cực kỳ hứng thú.

Minh Lan đành oán thầm “Ngươi cái đồ quỷ đói đầu thai nha”, chỉ có thể

cam chịu nói: “Ước chừng, tầm tầm, nếu không có gì thì khoảng ba ngày
nữa, hờ hờ,…”

Tề Hành vô cùng phấn khởi nói: “Cứ thế đi, ngày kia ăn cá chép với ba

ba! Em đừng có mà keo kiệt không mang ra đấy nhé.”

Minh Lan ngượng ngùng cười mấy tiếng, cúi đầu hung hăng gặm quả

sơn trà, đảo mắt, ngẩng đầu hồn nhiên nói: “Bà nội, sau này anh ấy đều ăn
cơm trưa ở đây sao?”

Ánh mắt Thịnh lão phu nhân lóe lên, cười nói: “Hành nhi cùng anh cả

con thoắt cái sắp phải thi cử rồi, cần gấp rút học ôn thêm, thời gian này cậu
ấy trước tiên ăn cơm ở đây, sau này chỗ học tại nhà được sắp xếp ổn thỏa sẽ
cùng hai anh con ăn cơm bên kia.”

Minh Lan mừng rỡ, lập tức quay về phía Tề Hành vỗ tay nói: “Tốt quá,

tốt quá, Trang tiên sinh giảng luận ngữ, giảng lời Khổng Tử, ba anh giỏi
giang tất có kiến thức, nếu anh Nguyên Nhược và anh cả cùng nhau dốc
sức thảo luận bài vở hẳn việc học sẽ bớt đi mà kết quả vẫn tốt, tương lai tất
nhiên sẽ cùng đỗ đạt!”

Tề Hành vui vẻ, đưa tay vân vê búi tóc trên đầu Minh Lan, thấy cảm giác

thích thú: “Cảm ơn lời may mắn của em.”

Minh Lan trên đầu bị chạm vào, khuôn mặt nhỏ hậm hực đến ửng đỏ,

phồng má định nói rồi lại thôi, không ngờ Tề Hành thấy nàng đáng yêu,
nhịn không được lại sờ đầu nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.