THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 388

Nói xong nước mắt tuôn rơi, Mị Nhi hít sâu một hơi, giơ một tay gạt

nước mắt, nói: “Khả Nhi là người hồ đồ, chỉ một lòng dựa dẫm vào cậu Ba.
Nhưng mà tôi thì không hồ đồ, mẹ ruột tôi chỉ là thiếp, cha mất rồi, mẹ cả
như cọp kia liền đem hai mẹ con tôi đi bán. Cũng không biết… cũng không
biết đời này kiếp này còn có thể được gặp mặt mẹ tôi không đây…!”

Minh Lan biết cha nó thi rớt tú tài, gia cảnh nghèo túng mà còn không

quên nạp thiếp, Mị Nhị nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi tuyệt đối không làm
thiếp, dù có phải cắn rơm cắn cỏ cũng được! Bọn họ đều nói mấy người
hầu như tôi về sau phải làm thông phòng, chính vì vậy tôi mới bày ra cái bộ
dạng người ghét chó chán đó, nên lúc này mới bị xa lánh! Cô chủ, là tôi
ngu dốt, ở chỗ cậu Ba được tâng bốc hai ngày thì đã quên mất địa vị của
bản thân, thấy cô chủ tính tình hiền lành liền lên mặt, cô chủ phạt đánh tôi
cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi!”

Minh Lan lặng lẽ nghe, từ từ nói: “Ta từng nghe được một câu nói như

thế này, người kiêu hãnh thì tốt, nhưng không nên kiêu ngạo, em nghĩ thấu
rồi thì ở lại đi,… Đúng rồi, em vốn dĩ tên là gì? Mị Nhi, cái tên này không
nên dùng, nghe có cảm giác thiếu tôn trọng.” Minh Lan cũng thấy rất lạ là
sao bản thân có thể nói giọng điệu tự nhiên như vậy, tùy ý sửa tên của
người khác.

Mị Nhi trầm mặc trong chốc lát, khẽ nói: “…… Như Mi, cha tôi đặt tên

cho tôi là Như Mi, bởi vì trùng tên cô Năm nên đổi lại như vậy.”

Minh Lan giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Về sau

ngươi tên là “Nhược Mi” đi, xem như lưu lại chút kỷ niệm.”

Nhược Mi nói khẽ: “Tạ ơn cô chủ ban tên.”

Minh Lan đứng dậy, rời đi rồi lại ngoảnh lại nói: “Em biết chữ chứ, ta

làm một ít điều lệ quy củ, hãy mau mau khỏi bệnh, dạy dỗ bọn hầu gái nhỏ
tuổi học quy củ nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.