THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 387

muốn đi xuống. Minh Lan nhẹ nhành đẩy Đan Quất, Đan Quất vội đi lên đè
Mị Nhi lại.

Yến Thảo bê một cái đôn mềm từ bên ngoài vào cho Minh Lan ngồi, lúc

sắp chuẩn bị trà thì bị Minh Lan ngăn lại: “Không cần vội, ta ngồi một lát
rồi đi, các em ra ngoài đi, ta cùng Mị Nhi nói vài lời.” Đan Quất kéo mấy
người hầu khác đi ra ngoài.

Dựa vào ánh mặt trời buổi chiều, Minh Lan tỉ mỉ quan sát Mị Nhi, chỉ

thấy tóc nó rối tung, một bên mặt xanh tím, một bên mặt sưng đỏ, môi bị
cắn nát, vết máu loang lổ, vẻ mặt dường như thấp thỏm, ánh mắt không
dám nhìn thẳng. Minh Lan nhìn nó chốc lát, lẳng lặng nói: “… Khả Nhi trở
về rồi, nếu em muốn quay về chỗ nào đó của anh Ba, ta có thể thay ngươi
đi nói…”

“Không!” Mị Nhi bỗng nhiên hét ầm lên, vươn thân ra kéo tay áo Minh

Lan, khẩn cầu: “Cô chủ, xin người thương xót, đừng kêu tôi quay về, tôi
không quay về đâu! Tôi may vá tốt, về sau tôi nhất định hầu hạ cô chủ thật
tốt, tuyệt đối không gây chuyện sinh sự nữa!”

Minh Lan ngạc nhiên: “Đây là sao?”

Mị Nhi lại cắn cắn vết thương trên môi, sắc mặt càng thêm trắng bệch,

Minh Lan vẫn kiên nhẫn chờ nó, cuối cùng nó cũng mở miệng khẽ nói:
“Chị em ngày trước đến thăm tôi, nói… Khả Nhi quay về đã bị dì Lâm
đánh một trận nên thân, bị đuổi đi biếm thành người hầu chuyên làm việc
nặng. Cậu Ba… Cậu Ba là người không có trách nhiệm, thường ngày cùng
Khả Nhi nói không biêt bao nhiêu câu tình thâm ý trọng. Nhưng hôm nay
dì Lâm nổi giận, cậu ấy lại không dám đứng ra che chở cho Khả Nhi! Bệnh
của Khả Nhi tuy có bảy phần là giả vờ, nhưng cũng có ba phần là thật, lần
này cô ấy cõ lẽ… có lẽ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.